Đường Đến Vinh Quang

Chương 2: Sân vận động Giải Phóng




Chương 2: Sân vận động Giải Phóng
Từ nhà của chú Ba đến sân mất chừng mười lăm phút ngồi xe buýt.
Thời tiết hôm nay không tệ, nắng nhẹ gió mát, Phong cùng với hai cha con chú Ba rất nhanh đã đi đến phía trước sân vận động Giải Phóng.
Nhìn Anna thơ ngây được chú Ba cõng trên lưng, trong lòng Phong đột nhiên không hiểu thấu bỗng nhiên vậy mà lại có thêm chút áp lực.
Sân vận động Giải Phóng được chọn là sân nhà của câu lạc bộ bóng đá Boulogne, tọa lạc tại trung tâm thành phố.
Sân được xây dựng từ năm 1949, mãi đến năm 1956 mới chính thức đưa vào sử dụng. Sức chứa khoảng trên dưới sáu nghìn người.
Đối với một câu lạc bộ nhỏ như Boulogne, sức chứa này hiện tại đã hoàn toàn dư xài.
Lúc này bên ngoài sân, có chừng gần trăm người, bao gồm cả người nhà lẫn các thí sinh cầu thủ trẻ đến tham gia tuyển trạch.
Phong nhìn thấy không ít người ăn mặc sang trọng chỉn chu, chỉ có một số ít là ăn mặc bình thường.
Còn mang giày cũ chắp vá, quần áo cũ kỹ như Phong thì chỉ có một mình cậu.
“Ồ, thằng ăn mày ở đâu chui ra đây? Nhìn giày nó kìa tụi bây. ”
“Ha ha ha, cái thứ rẻ rách này mà muốn làm đồng đội của chúng ta, chắc tao cười c·hết quá.”
“ Ha ha ha…”
Một nhóm ba bốn đứa thiếu niên, mặc quần áo mới, mang giày mới toanh, nhìn thấy Phong liền chỉ trỏ, cười lớn thẳng mặt không chút kiêng kị.
Chú Ba của Phong đặt Anna xuống cho Phong nắm tay, còn mình thì bước đến phía trước.
Nhìn thấy bộ dáng của chú Ba, tụi nó lui lại mấy bước. Liền có mấy vị phụ huynh người Pháp bước đến.
“Chú ba, đi thôi, kệ tụi nó, con không quan tâm đâu.” Phong kéo tay chú ba, nói nhỏ.
Cũng không phải cậu sợ mấy đứa này, mà là nơi này là nơi đặt tâm huyết của cậu trong lần tuyển trạch này. Phong không muốn gặp rắc rối.

Nếu là ở một nơi nào khác, Phong cũng không dễ dàng bỏ qua cho mấy thằng này như vậy.
Chú ba cũng hiểu ý Phong, hừ một tiếng, bế Anna lên, cùng với Phong đi vào bên trong.
Mấy tên thiếu niên nhìn thấy mấy chú cháu Phong rời đi, trong mắt hiện rõ vẻ đắc ý, cười đùa với nhau mấy câu gì đó rồi phá lên cười ha hả.
Sân vận động Giải Phóng, nhìn từ phía bên ngoài tuy có vẻ cũ kỹ, in đầy dấu vết thời gian. Nhưng khi Phong bước vào bên trong, lại được hít thở một bầu không khí hoàn toàn khác biệt.
Từng hàng ghế sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề bốn phía khán đài, mặt sân cỏ xanh mướt được bảo dưỡng khá tốt, khung thành, lưới, bóng… tất cả đều có vẻ được chăm chút kỹ lưỡng.
Gợi cho Phong ấn tượng về một câu lạc bộ tuy nhỏ nhưng lại chỉnh tề ngay ngắn từ khâu tổ chức.
Ở bên khu khán đài A, có một nhóm người đang xếp hàng trước một bàn nhỏ.
Trước bàn, một thanh niên đeo thẻ trước ngực, mặc áo khoác sọc đỏ đen, bên trên ngực trái có thêu logo của câu lạc bộ, nổi bật là hình một chú cá đang đùa giỡn với quả bóng trên mũi.
Boulogne là một thành phố cảng, bởi vậy cũng không có gì lạ khi đội bóng chủ nhà lại lấy hình ảnh đặc trưng của mình làm logo cho đội.
Phong đứng vào hàng chờ đợi, đưa mắt nhìn thoáng qua chú ba cùng Anna đã đi lên trên khán đài A ngồi.
Trong tay Anna còn có một que kem, vui thích cắn từng mẩu nhỏ, ánh mắt lại không rời thân ảnh của Phong, đến nỗi kem dính đầy miệng cũng không hay biết.
Xếp hàng không bao lâu, liền đến lượt Phong.
Đây là bàn làm thủ tục điểm danh, chuẩn bị cho phần tuyển trạch sắp diễn ra.
Thanh niên đeo thẻ tên là Frank, cầm lấy tờ giấy của Phong liền đối chiếu một chút hình ảnh của Phong trên giấy và gương mặt của Phong.
Nhìn thoáng qua, xác nhận xong, thanh niên liền cầm lấy con dấu đóng mộc giáp lai lên tờ giấy của Phong, sau đó đưa lại tờ giấy cho Phong, đồng thời dùng tiếng Pháp địa phương nhẹ nhàng nói:
“Đây là thẻ thông tin của cậu, cậu cầm sang bên kia tiến hành khám sức khỏe tổng quát.”
Phong dựa theo hướng của Frank chỉ đi vào phía trước khán đài A, nơi có mấy vị mặc quần áo như bác sĩ ngồi chờ sẵn.

Bác sĩ đầu tiên là một bác sĩ luống tuổi, tóc đã hoa râm. Khi nhìn thấy Phong đi đến, lại nhìn thấy đôi giày sờn rách trong chân của cậu, ông hơi ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi gì mà bắt đầu kiểm tra các số liệu về sức khỏe của Phong như huyết áp, nhịp tim, chiều cao, cân nặng…
Khi Phong cởi áo ra, vị bác sĩ lớn tuổi vô tình nhìn thấy một vết sẹo kéo dài từ bả vai đến bên hông của Phong.
“Đây là gì?” Bác sĩ nhíu mài, hỏi.
“Lúc nhỏ con cùng cha mẹ bị t·ai n·ạn xe, đây là sẹo để lại.” Sắc mặt Phong hết sức bình tĩnh nói.
Vị bác sĩ nhìn Phong, suy nghĩ, không tiếp tục hỏi mà là bắt đầu khám.
“Cân nặng, 45kg.”
“Chiều cao, 1m55”
“Huyết áp…”
Mỗi lần bác sĩ nói lên, lại có trợ lý bên cạnh cầm lấy giấy của Phong ghi chép lại các thông số.
Khám xong xuôi, Phong được vị trợ lý hướng dẫn đi đến nơi tập hợp chờ đợi.
Nhìn bóng lưng của Phong, vị trợ lý đột nhiên nhỏ giọng hỏi bác sĩ trưởng:
“Sếp, thằng nhóc này chỉ số thể hình không tốt. Sao ngài lại…”
“Cho nó một cơ hội.” Vị bác sĩ già cũng không ngẩng mặt lên, đặt bút ghi vào trong biên bản một chữ “Đạt.” sau đó tiếp tục thăm khám người tiếp theo.
Trợ lý như có điều suy nghĩ, nhìn theo bóng lưng của Phong đang đi xa, sau đó tiếp tục làm việc của mình.
Làm công việc của hắn, một năm thấy qua không biết bao nhiêu đứa trẻ mang theo tâm lý háo hức tham gia tuyển trạch.
Không có một ngàn cũng có tám trăm.
Nhưng liệu có mấy đứa trong số chúng sẽ thật sự trở thành cầu thủ chuyên nghiệp? Lại có bao nhiêu đứa sẽ trở thành ngôi sao sáng?

Cậu bé nhỏ người này chỉ như một nốt nhạc nho nhỏ vang lên trong một buổi hòa nhạc sân cỏ mà thôi, thoáng qua liền bị hắn ném ra sau đầu.
Lúc này, nơi tập hợp là vòng tròn giữa sân, hiện tại đã có mười mấy thiếu niên xếp thành hai hàng đứng chờ.
Đặt chân lên thảm cỏ xanh mượt, Phong cũng không có quá nhiều hồi hộp.
Bởi đây không phải là lần đầu tiên Phong đến tham dự tuyển trạch cầu thủ của một câu lạc bộ bóng đá. Tuy quy mô từng câu lạc bộ có khác nhau, nhưng quy trình cũng không khác biệt quá nhiều.
Phong nhìn thấy mấy gã thiếu niên quen thuộc lúc nãy đã gặp bên ngoài sân, sắc mặt cậu bình thản, đi đến cách đó không xa đứng thẳng người.
Mấy tên kia nhìn thấy Phong, ánh mắt lóe lên giễu cợt nhưng chỉ là tùy tiện nhìn, cũng không dám làm động tác gì quá đáng.
Phong nhìn thấy dáng dấp tụi này, suy đoán bọn nó hình như đang chịu áp lực tâm lý không nhỏ.
Thấy vậy, trong lòng Phong bỗng có cảm giác những lần thất bại trước đó của cậu cũng không phải chuyện xấu. Ít nhất hiện tại ở đây người nhiều kinh nghiệm tham gia tuyển trạch nhất không ai khác ngoài cậu.
Ước chừng nửa giờ, toàn bộ thiếu niên đến đăng ký đã được sàng lọc xong.
Từ gần năm mươi thí sinh tham gia ban đầu, trải qua sàng lọc một vòng thể chất, đã có hai mươi người bị loại.
Hiện tại ở vòng tròn giữa sân, chỉ còn lại ba mươi người, bao gồm cả Phong.
Điều làm Phong khó hiểu là có mấy đứa trẻ có thể hình cao to hơn Phong, nhưng vẫn bị loại.
Tuy nhiên, nghe mấy đứa đứng gần bàn tán, những đứa cao to bị loại kia là do đăng ký vị trí thủ môn.
Một đội hình thi đấu trên sân, chỉ có một thủ môn, cạnh tranh sao có thể không kịch liệt. Bởi vậy dù là những đứa này có thể chất tương đối tốt, nhưng so với vị trí thủ môn, tốt bao nhiêu đó là chưa đủ.
Cũng may vị trí trước đó Phong điền bên trong đơn đăng ký là tiền vệ cánh phải.
Sở dĩ Phong chọn vị trí này, ngoài sở thích ra, còn là trải qua nhiều lần thất bại mà cậu đúc kết ra. Tuy thể hình cực kỳ quan trọng, nhưng đối với vị trí tiền vệ cánh, không phải lúc nào cũng cần thể hình cao to.
Ít nhất là lần thi tuyển này, cậu đã vượt qua được đợt sàng lọc đầu tiên.
Đây là tín hiệu khả quan, khác xa với những lần trước, khi mà Phong hầu hết đều bị loại ở vòng thể hình.
Đúng lúc này, con số trên đỉnh đầu Phong đột nhiên “tích” một tiếng, chuyển sang con số 100%.
Mà ánh mắt Phong lúc này, cũng ngay lập tức trừng lên kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.