Chương 5: Nathan, dứt nó, không cho nó sút
Tiền đạo Daren là một thiếu niên bự con, dáng vẻ bề ngoài có chút hung ác, lúc này nhìn thấy Jack cầm bóng tiếp cận vòng cấm địa, liền hướng về hậu vệ trung tâm Nathan quát lớn:
“Nathan, dứt nó, không cho nó sút!”
Nathan nghe vậy, trong lòng thầm mắng cái thằng Daren này sao mà lớn họng quá.
Phạm lỗi mà còn la lớn kiểu đó chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này, bộ nó muốn đội nhà bị dính phạt đền hay gì á!
Chỉ có điều suy nghĩ này chỉ là chạy qua trong đầu Nathan trong tích tắc mà thôi. Bởi vì Jack sau khi nhìn thấy Nathan tiếp cận, lập tức đảo bóng bằng má ngoài, đi bóng vòng qua bên trái, sau đó chọt bóng ra biên.
Bóng đến chân một cầu thủ có vóc dáng to lớn.
Chính là Tim!
Chỉ thấy Tim tựa như một cỗ xe tăng chạy xuống đón bóng, sau đó càn lướt qua hai cầu thủ của đội A, đột phá thẳng xuống đường biên ngang khu vực cấm địa ngay trước khung thành của Tiago.
Tiago cũng tay chân nhanh nhạy lập tức tiếp cận khép góc.
Cái thằng Tim này nhìn như con trâu đực, nếu để nó sút góc hẹp, coi chừng bể ruột với nó như chơi!
Đây là suy nghĩ của Tiago lúc này.
Mà hậu vệ phải Liam của đội A lúc này cũng đã nhanh như chớp đón đầu Tim.
Mặc dù hình thể của Liam so ra thua kém con trâu đực như Tim, nhưng Liam cũng không phải tay mơ, lập tức áp sát không cho Tim đột phá xuống.
Nhưng hình như Tim chỉ chờ có thế, gã lập tức ngoặc bóng lại, sau đó chọt một đường chuyền cực kỳ hiểm hóc vào bên trong.
Jack vung chân, lập tức vung chân sút mạnh, mu bàn chân đập vào quả bóng vang lên một tiếng ‘Binh~’.
Bóng đi chìm, căng như kẻ chỉ, hướng thẳng về góc xa khung thành của Tiago.
Tiago vốn đang có thiên hướng khép góc, lo sợ Tim sút góc hẹp, nhưng không ngờ cái tên hung thần này lại khéo léo chuyền bóng vào trong như vậy.
Nhất thời không kịp chuyển vị trí trở lại.
Trong tích tắc chỉ có thể bất lực đứng chôn chân nhìn bóng tung mành lưới.
Vào~~~~
Phút thứ mười bảy, Jack gỡ hòa cho đội A bằng một cú sút hiểm hóc.
Jack vung nắm đấm, gân cổ hét lớn, phấn khích chạy thẳng ra đường biên.
Cả đội A chìm trong niềm vui gỡ hòa.
Mà bầu không khí đội B thì chìm xuống.
Ngọn lửa hưng phấn từ bàn mở tỉ số cũng bị tạt một gáo nước lạnh, chỉ còn le lói.
“Cố lên nào tụi bây, sợ gì tụi nó. Chơi hết mình đi, sau trận này nếu thua ai cũng sẽ về nhà nấy, sợ méo gì. Tao dù có thua cũng phải sút thêm mấy quả cho tụi nó sợ vỡ mật.” Phillip hung ác nói.
Đội A sau khi ăn mừng, lập tức trở về phần sân của mình, trận đấu lại tiếp tục.
Lúc này bầu không khí trên khán đài đã được làm nóng.
Hôm nay khán giả đến sân, ngoại trừ người nhà của các cầu thủ thì chỉ có một số ít người rãnh rỗi, nhà gần sân vận động, theo thói quen đến nơi này dạo chơi, thuận tiện nhìn xem mà thôi.
Tổng cộng ngó qua ngó lại cũng khoảng trên dưới hơn trăm khán giả ngồi xem.
Thế nhưng diễn biến nóng nảy của trận đấu, khiến cho bọn hắn cảm giác thích thú. Ngoại trừ người nhà của hai bên đều cổ vũ cho đội của con em mình, thì các khán giả trung lập đều có chút thích thú theo dõi diễn biến trên sân.
Lúc này, thời gian hiệp một đã dần trôi về những phút cuối cùng.
Kể từ bàn gỡ hòa, đội A dường như uống vào thuốc an thần, càng thi đấu càng thêm hừng hực khí thế, liên tục có những pha t·ấn c·ông nguy hiểm.
Cũng may những pha kết thúc sau đó chưa thể đưa bóng đi vào mành lưới của Tiago.
Nhưng mặc dù thế trận đang hoàn toàn nghiêng về đội A, tỉ số vẫn đang dừng lại ở con số một đều.
Sở dĩ có được kết quả này, một phần là đội hình của đội B là 5-3-2, thiên về phòng ngự chờ phản công.
Nếu đã không thể phản công, bọn hắn liền sẽ tập trung vào phòng ngự. Chờ đợi thời cơ.
Tiago hiện tại đã bị hàng công của đội A sút bầm dập, gần như má nhìn không ra.
Đồng hồ chuyển sang phút thứ hai mươi chín của hiệp một.
Huấn luyện viên Peter, kiêm trọng tài chính, đã nhìn vào đồng hồ.
Lúc này Nicolas đang cầm bóng ở khu vực vòng tròn giữa sân.
Trước mặt là Paven tham gia phòng ngự từ xa.
Trải qua lần trước bị Phong khai thác khoảng trống bên cánh, giờ phút này đội A cẩn trọng hơn rất nhiều, không dám tùy tiện để cho đội B kéo giãn đội hình, để lộ khoảng trống bên hành lang hai cánh.
Nicolas dẫn bóng tiến xuống hai bước, thì Paven cũng lùi theo hai bước.
Trước khi tiếp cận khu vực nguy hiểm, tuyệt đối không thể để cho quả bóng trong chân Nicolas vượt qua.
Nhìn thấy Daren chạy chỗ, thu hút hậu vệ cánh phải của đối phương, Nicolas liền bắt được thời cơ, tung ra một đường chuyền đâm thẳng ra sau lưng hàng hậu vệ của đội A.
Bóng đi khá nhanh, lập tức tưởng như đã muốn lăn khỏi đường biên ngang, đột nhiên Travis, tiền vệ cánh trái của đội B từ bên trên tăng hết tốc lực lao xuống, tung chân sút bóng vào bên trong.
Bóng đi căng, cắt ngang mặt khung thành, vẽ thành hình vòng cung, vòng ngược về phía trên cánh phải.
Lúc này toàn bộ hậu vệ của đội A đều đã bị đường t·ấn c·ông bên cánh trái thu hút, trong một khoảnh khắc không kịp lót bên cánh phải.
Chỉ thấy Phong từ phía cánh phải băng băng lao xuống, bó vào trong, chỉ cách góc chữ A của vòng cấm địa một cái bước chân.
Bóng đã ở ngay đỉnh đầu!
Phong chạy đến, nhảy người lên, đưa ngực ra khống chế bóng.
Bóng đập vào ngực một tiếng ‘Phịch’ Phong hít sâu một hơi, đặt chân trụ xuống mặt cỏ, chân phải hạ xuống, đưa má ngoài chân phải điều chỉnh vị trí quả bóng.
Quả bóng trong chân Phong lúc này cực kỳ nghe lời. Chỉ trong tích tắc đã lăn đến một vị trí cực kỳ thuận lợi.
Ánh mắt của Phong lóe lên tinh quang, chân trái bước tới một bước đặt song song với bóng, bàn chân phải vung tới, cổ chân khóa lại.
Bắp chân gồng lên, mười thành công lực ở chân đều bị Phong vận dụng vào cú sút này.
Đùng!
Quả bóng như mũi tên lao v·út đi.
Cùng lúc đó, Raphael cùng một hậu vệ khác tựa như hai chiến hạm lao tới, vung chân đưa người hòng đón đỡ quả bóng.
Nhưng quả bóng lúc này đã mang theo một lực sút căng xé gió, vượt qua khỏi bờ vai Raphael, hướng về góc gần khung thành Dennis lao tới.
Bum!
Âm thanh quả bóng v·a c·hạm vào xà ngang, khiến xà ngang run lên bần bật.
Bóng dội xuống phía dưới, sau đó bay thẳng vào bên trong, dội lên tung nóc lưới.
“Vàoooooooooo!”
Tỉ số là 2-1 cho đội B.
Cả đội B lại lần nữa phấn khích chạy đến chỗ Phong ôm chầm lấy cậu, cực kỳ hưng phấn ăn mừng.
Phong cười rạng rỡ, vòng tay ôm lấy từng người đồng đội xa lạ, ăn mừng trong vui vẻ.
Lần trước là đóng góp kiến tạo, lần này tự mình ghi bàn thắng tuyệt đẹp, khiến cho tâm trạng Phong rất hưng phấn.
“Đẹp mắt!”
“Hay!”
“Khứa này sút ác vậy bây?”
Trên khán đài, khán giả huýt sao vỗ tay nhiệt tình. Bàn thắng này xứng đáng để bọn họ vỗ tay.
Chú ba ôm lấy Anna, cũng đứng dậy hoan hô.
“Anh hai giỏi… anh hai ghi bàn… hoan hô….” Anna dùng âm thanh bập bẹ cố hết sức la lớn.
Ngay cả trọng tài Peter cũng thật sâu nhìn lấy Phong đang được đồng đội vây quanh ăn mừng, đồng thời đưa còi lên miệng thổi:
Toét~~~~toét~~~~~~~~toét~~~~~~
Hiệp một trận đấu kết thúc.
Hai đội bước vào thời gian nghỉ giải lao mười lăm phút.
Cầu thủ hai đội mang theo hai bầu không khí khác biệt đi về khu vực chờ của đội mình.
Đội A lúc này ngoài sự thất vọng, còn có vẻ buồn bực của các cầu thủ.
Huấn luyện viên Parker đón lấy các cầu thủ, bắt đầu lớn giọng phân tích chỉ đạo gì đó.
Mà huấn luyện viên Lucas thì mỉm cười, thái độ bình thản đón lấy các cầu thủ trẻ tuổi của đội B.
“Các em làm tốt lắm. Hiệp hai các em sẽ có thay đổi ở một số vị trí, tôi muốn các em tiếp tục phát huy tinh thần như hiệp một. Đặc biệt là vị trí của Phong, Phong, em…em đâu rồi?”
Huấn luyện viên Lucas nói nói, lại phát hiện không thấy thân ảnh của Phong đâu.
Đưa mắt nhìn ra, mới thấy Phong đang đi cà nhắc tiến đến.
“Em bị c·hấn t·hương sao?” gương mặt huấn luyện viên Lucas trầm xuống, hỏi.
Phong ngượng ngùng gãi đầu: “Thưa thầy không phải…”
“Nếu không phải thì tại sao…” huấn luyện viên Lucas không hiểu, nhưng khi nhìn xuống, thấy đôi giày cũ kỹ của Phong lúc này đã bung hết đường chỉ may, hả họng như một con cá sấu đang chuẩn bị đớp mồi, thì anh cũng đã hiểu ra.
“Ồ, giày của em bị rách sao. Không sao, hiệp hai em và Nicolas sẽ nghỉ ngơi, để cho Alex và Louis vào thay.” Huấn luyện viên Lucas vừa cảm thấy thương vừa cố nén buồn cười, vỗ vai Phong nói.
“Nhưng thưa thầy, em còn đá được…” Phong ú ớ như gà mắc tóc.
Đối với Phong, tuyến tiền vệ của đội A đang có ba người, mà Phong nằm trong hai người bị thay ra sớm chẳng khác nào tuyên bố lần tuyển trạch này phần thắng của cậu càng thêm nhỏ bé.
“Được rồi, em nghỉ ngơi đi. Tinh thần thi đấu của em như vậy là rất tốt, tôi ghi nhận. Giày dép thế kia còn đá cái gì nữa.” Lucas quơ tay, đem Phong ấn vào ghế ngồi nghỉ ngơi, đồng thời đưa cho cậu một chai nước.
Nhìn huấn luyện viên Lucas bận bịu dùng sa bàn chỉ đạo chiến thuật cho mọi người đá hiệp hai, Phong cảm giác có chút thất lạc.
Rất có thể lần này lại là một lần tuyển trạch thất bại tiếp theo.