Chương 7: Danh sách trúng tuyển
“Các em thí sinh có tên bước ra phía trước.” Huấn luyện viên Peter mở ra quyển sổ trên tay, lớn tiếng nói.
“Dennis, Raphael, Paven, Tim…”
“..Jack, Daren, Phillip, Nicolas, Nathan, Gabin, Paul, Tiago.”
Một loạt những cái tên được xướng lên.
Những người nghe thấy tên mình được xướng lên thì lập tức nở nụ cười, thở phào nhẹ nhõm, bước lên phía trước, ngực hơi ưỡn lên tự hào.
Thằng Jack dỏng tai nghe từng cái tên một. Khi nghe huấn luyện viên Peter đọc hết mười hai cái tên mà không có cái thằng kia, khóe miệng nó câu lên một vệt cười đắc ý, ánh mắt không nhịn được nhìn về Phong đang đứng ở cách đó không xa.
Những người không nghe thấy tên mình được gọi thì gương mặt ỉu xìu.
Huấn luyện viên Peter đọc đến tên Tiago thì dừng lại, mỉm cười nói:
“Chúc mừng các em đã thành công trúng tuyển kỳ tuyển trạch lần này của câu lạc bộ. Các em chưa trúng tuyển, cũng đừng nản chí. Các em đều đã thi đấu rất tốt, lần này cơ hội chưa đến, trở về cố gắng luyện tập, sang năm lại đến. Hi vọng sang năm các em sẽ càng thêm tiến bộ…”
Huấn luyện viên Peter nói thêm mấy câu khách sáo an ủi đám thí sinh không có được tuyển chọn. Đây đều là những lời không có dinh dưỡng, nhưng để tránh làm tổn thương tâm lý của tụi nhỏ, cần phải an ủi một phen.
Phong lúc này lỗ tai ù lên, dường như những lời nói của huấn luyện viên Peter lúc này chẳng khác nào những lưỡi dao cứa vào trái tim của cậu.
Nói vậy lần này cậu lại thêm lần nữa thất bại rồi.
Phong mím môi, đôi tay nắm chặt lại.
Nhưng rồi cậu từ từ thả lỏng tay ra.
Suy nghĩ lại, chẳng phải trước giờ bản thân cậu cũng trải qua không ít lần thất bại hay sao?
Chẳng lẽ không được chú Ba giúp đỡ, thì cậu liền không thể theo đuổi đam mê của mình được?
Dù cho hiện tại có giao kèo với chú Ba, nếu như thất bại thì không tiếp tục nhờ chú giúp đỡ đi thi tuyển. Nhưng nếu như cậu có thể tự mình kiếm tiền, tự mình dùng chính đôi tay và sức lực của mình để tự mình kiếm tiền theo đuổi đam mê thì sao?
Trước mắt học hành thật giỏi cũng tốt, chờ đến có thể có biện pháp kiếm tiền, trước lúc đó cũng không thể buông bỏ luyện tập, chờ thời cơ đến lại thử lại. Chẳng lẽ còn không thành công?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Phong dần dần vứt bỏ thất vọng ũ rũ, ngọn lửa không đầu hàng lần nữa hừng hực cháy lên trong tim cậu.
Nhìn thấy những người thi rớt đều đã lục tục ra về, Phong hít sâu một hơi, cúi đầu chào ban huấn luyện, sau đó xoay người muốn đi lên khán đài, đến chỗ chú Ba và Anna để cùng trở về.
Tội nghiệp Anna, đến đây chứng kiến anh nó thất bại.
“Phong, chậm đã.” Huấn luyện viên Peter đột nhiên gọi với theo.
Phong đã bước được mấy bước, nghe vậy xoay người, nghi hoặc:
“Dạ thưa thầy?”
“Em đi cùng ai đến đây?”
“Chú ba của em.”
“Em gọi chú Ba đến đây, thầy có việc cần trao đổi.” Huấn luyện viên Peter mỉm cười, nhẹ nhàng nói.
Phong dù không biết chuyện gì, nhưng nhìn thấy thái độ của Huấn luyện viên Peter, hẳn là không có chuyện gì nghiêm trọng, liền vâng lời rời đi.
Cùng lúc chú Ba nhìn thấy Phong rời khỏi khu vực sân bóng, cũng đã cõng theo Anna trên cổ, đi xuống.
“Không sao đâu con, hôm nay con đá tốt lắm. Thi rớt thì trở về chuyên tâm học hành, ngày sau nếu có cơ hội thì lại tính sau…” Chú Ba nhìn thấy Phong đi đến, liền mở miệng muốn an ủi.
Hiển nhiên, dù là thắng giao kèo với Phong, nhưng chú ba cũng chẳng vui vẻ gì, trong mắt không giấu nổi vẻ buồn bực.
Thằng cháu mình đá tốt như vậy, đám huấn luyện viên này mắt mù hay sao mà không chọn thằng nhỏ.
Nhưng Phong cũng không đợi cho chú nói thêm, liền cười khổ nói:
“Chú, con không sao. Huấn luyện viên Peter muốn con mời chú đến gặp thầy nói chuyện.”
“Ừ, chú còn tưởng con thua kèo không nhận, đòi tiếp tục đi thi chứ…khoan đã, con nói cái gì? Huấn luyện viên Peter là ai, muốn gặp chú làm gì? Con gây chuyện gì rồi?” chú Ba có chút hoảng hốt.
Thằng nhóc này thường ngày tính tình tuy quật cường kiên trì, nhưng cũng rất trầm ổn đáng tin. Làm sao mới có một tý đã có người đòi gặp mình mắng vốn rồi?
“Con cũng không biết, chú đến gặp thầy thử coi là biết.” Phong cũng cảm thấy khó hiểu nói.
“Được rồi, con giữ em, để chú qua đó.” Chú Ba gật đầu, đem Anna giao cho Phong giữ, còn mình thì đi qua.
Phong ôm lấy Anna, liền bị Anna ôm mặt hun hít mấy cái, bi bô nói:
“Anh hai đá banh giỏi, anh hai…”
“Ngoan, đừng quậy, trở về anh mua kẹo cho ăn.” Phong cưng chiều ôm lấy Anna vào lòng, đi đến bên hàng ghế gần đó ngồi xuống.
Anna hiếu động, vùng vẫy đòi Phong ẵm đi vòng vòng chơi, nhưng đều bị Phong nhất quyết từ chối. Đồng thời ánh mắt lại quan sát chú Ba và huấn luyện viên Peter đang nói gì đó với nhau.
Bên cạnh còn có huấn luyện viên Parker và Lucas, thỉnh thoảng cũng góp ý một hai câu chen vào, bộ dạng mấy người có chút xốc nổi.
Chốc chốc, chú Ba lại liếc nhìn Phong, trong mắt có vẻ ngạc nhiên xen lẫn điệu bộ ngẫm nghĩ.
Ước chừng năm phút, chú Ba nói gì đó với ba vị huấn luyện viên.
Chờ cho ba người bọn họ gật đầu, chú ba mới ngoắc tay gọi Phong lại.
Phong mang theo Anna chậm rãi đi đến.
“Phong, các thầy muốn cho con một cơ hội nữa. Con có đồng ý không?” chú Ba nhìn Phong, bình tĩnh hỏi.
Mặc dù giọng nói của chú ba rất bình thản, nhưng ý cười trên mặt lại khó có thể che giấu.
“Con chưa hiểu. Cơ hội gì ạ?” Phong không hiểu gì, hết nhìn chú ba lại nhìn các huấn luyện viên.
Huấn luyện viên Peter lúc này mới chậm rãi giải thích:
“Phong, biểu hiện của em được các huấn luyện viên đánh giá khá tốt. Tuy nhiên, hình thể của em lại có chỗ thiếu hụt so với tiêu chuẩn của câu lạc bộ áp dụng lên các bạn cùng khóa này. Trải qua các thầy trong ban huấn luyện bàn bạc, tạm thời câu lạc bộ sẽ cho em một hợp đồng thời vụ thời hạn nửa năm.”
“Nửa năm này, bên cạnh việc tập luyện cùng đồng đội bình thường khác, em còn phải phụ giúp làm một số công việc phụ việc tại đội B U17 của câu lạc bộ chúng ta, coi như thử thách cho em. Dĩ nhiên, em làm việc đều sẽ có tiền phụ cấp. Sau nửa năm, ban huấn luyện sẽ lần nữa đánh giá lại trường hợp của em. Em có đồng ý hay không?”
Phong nghe vậy, lập tức từ ngạc nhiên, dần dần chuyển sang vui mừng.
Nói như vậy, chẳng khác nào cậu vừa lụm được tấm ‘vé vớt’ hay sao?
Mặc dù không vinh quang lắm, còn phải phụ việc trong câu lạc bộ. Nghe qua liền biết có thể là làm các công việc chân tay. Nhưng chẳng phải còn có tiền phụ cấp hay sao?
Mà lại trước nay bản thân Phong không hề ngại khó ngại khổ, chỉ sợ không có cơ hội mà thôi.
Được theo đuổi đam mê bóng đá, lại còn có công việc phụ giúp cho gia đình, chẳng phải cuộc thi lần này, chính cậu mới là bên thắng lớn nhất?
“Dạ thưa thầy, em đồng ý. Cảm ơn các thầy cho em cơ hội.” Phong không chút do dự, lập tức nói. Đồng thời khoanh tay cúi đầu cảm ơn các huấn luyện viên.
Thái độ vô cùng thành khẩn.
Cả ba vị huấn luyện viên lúc này đều nở nụ cười hài lòng.
Còn nhỏ tuổi, có tài năng, biết lễ phép như vậy, ai có thể không cảm thấy hài lòng?
Thậm chí huấn luyện viên Parker vừa rồi vốn trong cuộc thảo luận, khi huấn luyện viên Lucas đề xuất phương án ‘vé vớt’ cho Phong, y cũng có ý tứ phản đối.
Nhưng giờ phút này nhìn thấy cậu bé này thái độ ngoan ngoãn biết điều như vậy, ánh mắt của Parker cũng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.