Đường Đến Vinh Quang

Chương 8: Jane Souvenir




Chương 8: Jane Souvenir
Nửa ngày sau, Phong và chú ba đã ở bên ngoài sân vận động Giải Phóng.
Chú ba cõng Ann trên lưng, trước ngực cảm giác ấm áp lạ thường.
Bởi vì nơi đó đang nằm gọn một tờ giấy.
Chính là giấy báo trúng tuyển của Phong vào đội B U17 Boulogne.
Mà Phong thì xách đôi giày rách trên tay, một mặt cưng chiều xen lẫn tiếc nuối.
Lần này sở dĩ Phong có thể biểu hiện đủ tốt để thuyết phục ban huấn luyện, một phần rất lớn là nhờ đôi giày quen thuộc cũ kỹ này.
Chỉ có điều lúc này nhìn thảm trạng của nó, chắc chắn không thể nào tiếp tục sử dụng được nữa.
Chú Ba nhìn thấy Phong cứ tiếc nuối lấy đôi giày cũ, liền an ủi:
“Chờ qua vài bữa, khi nào lãnh lương chú dẫn đi mua đôi khác. Dù sao còn một tuần nữa con mới chính thức ký hợp đồng nhập đội.”
“Con cảm ơn chú, nhưng con trở về vá lại là sẽ có thể xài tạm được. Mai mốt con có tiền con sẽ mua đôi khác, chú để dành tiền mua sữa cho em.” Phong cảm động, nhưng lại mở lời từ chối.
“Hừ, từ hôm nay trở đi con đã là lao động làm ra tiền. Tiền mua giày chú sẽ ghi sổ lại, chờ khi nào con trở thành ngôi sao, phải gấp đôi trả lại cho chú. Không phải chú cho không đâu mà ham!” chú Ba hừ lạnh, nhưng trong mắt lại đều là cưng chiều.
Thằng cháu cưng này rốt cuộc cũng đã thi đậu.
Anh hai trên trời có linh thiêng chắc cũng sẽ rất vui.
Còn mình chờ khi đến chỗ làm có thể khoác lác với lũ mồm thối ở bến cảng kia rồi, ha ha.

Chú ba càng nghĩ càng cảm giác vui sướng, bước chân đi trên đường cũng càng thêm nhẹ nhàng khoan khoái.
Ba người bắt xe buýt trở về nhà, sau khi báo tin vui cho thím ba, cả nhà lại một lần nữa rộn ràng tiếng cười.
Thím ba làm chủ, sai chú ba chạy đi mua một cái bánh kem, ăn mừng sự kiện đặc biệt này một phen.
Mặc dù Phong ra sức từ chối, nhưng cuối cùng vẫn không thể để chú thím ba cụt hứng, liền cùng cả nhà ăn mừng một đợt.
Anna là người vui vẻ nhất, khi lâu lắm mới được mẹ cho ăn bánh kem thỏa thích…

Bouglogne là một thành phố cảng lâu đời với nhiều nét văn hóa cổ kính.
Cảng đánh cá Boulogne do có vị trí địa lý ôn hòa, nhìn ra eo biển Manche, không gian rộng mở khoáng đạt, gió thổi rì rào cùng tiếng sóng vỗ bờ oàm oạp suốt ngày đêm đưa những làn gió tràn ngập vị biển mát lành thổi vào bờ. Mang lại cho những du khách đến nơi này cảm giác thư giãn yên bình khó tả.
Bởi vậy ngoài những tàu đánh cá ra vào mang theo những tấm lưới đánh cá đầy màu sắc, bên bờ biển còn có thể dễ dàng bắt gặp từng nhóm du khách đang thoải mái tản bộ, ăn uống mua sắm bên các cửa hàng quán xá dọc theo con đường lát đá cuội dẫn thẳng từ thành phố ra tới bờ biển.
Lúc này, tại một cửa hàng cửa hàng bán đồ lưu niệm nằm khép mình trên một góc phố sát bờ biển.
Bên ngoài cửa hàng treo đầy các loại đồ vật trang trí có màu sắc sặc sỡ, hai bên lối đi càng là có các vỏ ốc lớn thể hiện đầy đủ nét văn hóa đặc thù của một cửa hàng lưu niệm vùng cảng biển.
Ngay phía bên trên cửa chính có treo một tấm bảng hiệu bằng gỗ, bên trên có viết hai chữ “Jane Souvenir” bằng sơn màu sặc sỡ phóng khoáng.
Xuyên qua cửa chính là một gian cửa hàng gọn gàng được trang trí sạch sẽ.
Có một thiếu niên mặc áo sơ mi có nhiều họa tiết của biển cả sặc sỡ, để lộ thân hình dù hơi gầy gò nhưng rắn chắc, mái tóc đen cắt ngắn được che lại bằng một cái nón rơm, loay loay đem các loại đồ vật lưu niệm sắp xếp bày biện.

Cửa hàng này tuy nhỏ nhắn và có dấu vết thời gian, nhưng đồ vật được phân loại sắp xếp rất rõ ràng ngay ngắn.
Bên trong cửa hàng là mấy cái tủ kính được trưng bày ngăn nắp một loạt đồ vật có giá trị sưu tầm cao ví dụ như đồng hồ, đồ trang sức, tranh vẽ…
Mà ở bên ngoài, phía trước cửa hàng, là một sạp hàng nhỏ, bên trên có các đồ vật lưu niệm ít giá trị hơn, nhưng sặc sỡ và giá cả tiện nghi hơn. Rất phù hợp với khách du lịch vãng lai muốn trải nghiệm và mua một chút đồ vật nhỏ để lưu giữ kỷ niệm chuyến thăm đến nơi này. Chẳng hạn như móc khóa, dây đeo tay, vỏ ốc mỹ nghệ…
Lúc này, từ bên ngoài có một cô gái mở cửa kính đi thẳng vào bên trong cửa hàng, nhìn Phong cười nói:
“Chị nghe nói em thi đậu vào câu lạc bộ Boulogne rồi hả Phong, chúc mừng em nhé.”
Cô gái có mái tóc vàng ngang vai, làn da hơi ngăm đen rắn rỏi, cách ăn mặc phóng khoáng áo crop-top, quần jean ngắn, ẩn hiện vóc người đầy đặn tràn ngập sức sống tuổi trẻ.
Phong đang sắp xếp hàng hóa, nghe vậy liền cười xấu hổ, sờ sờ mũi:
“Chị Jane, chị nghe tin này từ đâu vậy? Em chỉ là thi đậu vào đội B U17 Boulogne thôi.”
“Cũng giống nhau thôi. Dưới bến cảng đều đồn ầm lên kìa. Nghe nói chú em còn nói các huấn luyện viên rất coi trọng em nữa.” Jane cười nói.
Đối với cô, việc Phong thi đậu trở thành tuyển thủ của câu lạc bộ bóng đá cũng không phải là chuyện gì ghê gớm lắm. Dù sao nàng không phải là fan bóng đá.
Chỉ là cậu em trai này từ ngày đến cửa hàng của cô làm việc, thái độ rất chăm chỉ cẩn thận, tính tình lại hiền lành vui vẻ, làm cho việc buôn bán của cô càng thêm trôi chảy.
Bởi vậy nên dù Phong có làm gì đi nữa, cô cũng sẽ không ngại mà chúc mừng một phen.
“Vậy sau này em có làm với chị nữa không Phong?” Jane mở ngăn tủ, để vào một xấp tiền lẻ, chuẩn bị cho ca bán hàng đêm, thuận miệng hỏi Phong.
“Dạ làm chứ chị. Bên kia luyện tập đều là ban ngày. Làm việc chỗ chị vào ban đêm, nên không sao cả. Với lại, nếu như em có nghỉ em cũng sẽ báo cho chị trước một tháng để chị sắp xếp, chị yên tâm.” Phong không ngẩng đầu lên, vừa ôm lấy một rổ móc khóa và vỏ sò vừa đáp.

Jane nghe vậy thì cười cười.
Phong luôn làm cho nàng yên tâm như vậy.
Những tia nắng vàng vọt cuối ngày chẳng mấy chốc đã theo ánh mặt trời lặn xuống ở phía xa xa, kéo theo màn đêm dần dần bủa vây lấy cả thành phố.
Những ánh đèn bắt đầu chiếu sáng, những bước chân mang theo tiếng nói cười rộn rã cũng thay thế cho không khí ảm đạm của buổi chiều tà.
Vẫn như thường lệ, Jane thân là bà chủ, ngồi ở bên trong cửa hàng phụ trách đồ vật bên trong. Còn Phong là nhân viên của cô, ban đêm đến đây làm thêm, công việc chính là phụ trách bán hàng ở sạp hàng phía trước.
Cũng nhờ làm việc ở cửa hàng này gần hai năm, vốn ngoại ngữ của Phong cũng theo đó mà cải thiện rõ rệt. Hiện tại tiếng Pháp, Phong đã có thể giao tiếp cực kỳ thành thạo. Bên cạnh đó tiếng Anh thông dụng Phong cũng có nghe hiểu một chút, mặc dù còn rất mơ hồ.
Nghe nói những cầu thủ muốn thi đấu chuyên nghiệp, ngoài việc chuyên môn sân cỏ, văn hóa ngôn ngữ và các loại kiến thức cũng cần phải trau dồi không ngừng.
Đây chính là những gì Phong nghe chú Ba nói lại.
Nghe nói cha Phong, cựu tuyển thủ quốc gia Nguyễn Trung Kiên, cũng là một người học giỏi, thậm chí còn thành thạo cả tiếng Anh lẫn tiếng Pháp. Chỉ tiếc…
Ánh mắt Phong hiện lên vẻ ưu tư, nhưng rất nhanh đem cảm xúc này chôn sâu vào đáy lòng, nhoẻn miệng cười bắt đầu công việc thường ngày.
Rất nhanh đã có khách ghé vào sạp hàng.
Đây là một đôi tình nhân người Mỹ, nắm tay nhau đi vào chọn một đôi nhẫn vỏ sò.
Những năm gần đây, nhẫn vỏ sò nghe nói có thể kết nối tâm linh giữa hai người yêu nhau, trên thị trường cũng là một trong mấy món hàng bán chạy nhất.
Sau khi lựa chọn một hồi, dưới sự tư vấn bập bẹ bằng tiếng Anh vỡ lòng của Phong, hai người hài lòng rời đi, sau khi trả 10 Euro cho một cặp nhẫn.
Mở hàng thuận lợi, khiến cho tâm tình của Phong vui vẻ hơn.
Theo thời gian càng trôi qua, cuộc sống về đêm càng trở nên sôi động. Khách hàng cũng càng thêm nhiều.
Cho đến gần giữa đêm, có một nam một nữ ung dung đi vào sạp hàng của Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.