Đường Đến Vinh Quang

Chương 9: Máu đỏ da vàng, thiêng liêng vô giá




Chương 9: Máu đỏ da vàng, thiêng liêng vô giá
Người nam là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, mặc quần jean áo sơ mi trắng, mái tóc màu nâu hạt dẻ cùng khuôn mặt góc cạnh làm cho người này trong mắt Phong chẳng khác gì những tài tử điện ảnh chỉ nhìn thấy trong ti vi.
Mà thiếu nữ đi bên cạnh anh thì lại là một thiếu nữ chừng mười một mười hai tuổi mặc váy trắng thanh lịch, mái tóc đen óng ả buộc gọn sau lưng để lộ gương mặt thanh tú đáng yêu cùng một đôi mắt to tròn linh động như biết cười.
Dựa vào sức quan sát của Phong tiếp xúc qua không biết bao nhiêu khách hàng, thì hai người này khí chất sang trọng quý phái, thân thế hẳn không phải tầm thường.
Với mỗi đối tượng khách hàng khác nhau, đối đãi cũng cần có sự tinh tế tỉ mỉ khác nhau, đó là nguyên tắc bán hàng cơ bản.
Nghĩ vậy, Phong lập tức đi tới, thái độ không xa cách cũng không quá nhiệt tình bỗ bã, cười hỏi lịch sự:
“Xin chào quý khách, xin hỏi hai vị cần tư vấn đồ vật gì?”
“Thứ này… giá… bao nhiêu?” Thiếu nữ mặc váy trắng mỉm cười, đột nhiên chỉ vào mặt dây chuyền Phong đang đeo trên ngực, hỏi bằng tiếng Pháp bập bẹ đứt quãng.
Hiển nhiên tiếng Pháp không phải ngôn ngữ mẹ đẻ của nàng.
Phong giật mình, theo bản năng nhìn theo ngón tay nàng đang chỉ vào mặt dây chuyền hình chữ nhật, chính giữa có một ngôi sao năm cánh được điêu khắc tinh xảo trước ngực mình.
“Xin lỗi cô, vật này là kỷ vật của tôi, không bán.” Phong gượng cười, dùng tiếng Pháp trả lời.
Mặt dây chuyền có hình dạng quốc kỳ Việt Nam này là kỷ vật thiêng liêng của cha Phong để lại cho Phong trước khi mất.
Chú Ba khi trao vật này lại cho Phong, đều thường xuyên dặn dò, mỗi một người con của dải đất hình chữ S, dù cho có đi đến đâu, làm thứ gì, thì sự kiên trì, ý chí quyết tâm của dòng máu đỏ da vàng vẫn không có bất cứ thứ gì làm thay đổi được. Hai chữ “Việt Nam” này chính là điều thiêng liêng nhất, mà kỷ vật này chính là vật nhắc nhở Phong về những phẩm tính cao quý ấy của quê hương mình.
Vật này, tất nhiên đối với Phong là vô giá.
Tuy nhiên, dường như cô bé không hiểu Phong nói gì, nhíu mài nghi hoặc.

Lúc này người thanh niên đi cùng cô mới mở miệng phiên dịch bằng một tràng tiếng Anh.
Cô bé nghe xong, ánh mắt hơi có chút tức giận nhìn Phong.
“Một ngàn đô.” Cô bé bắn tiếng Anh, trong giọng nói có chút ý tứ khiêu khích.
Dường như trong mắt nàng, không có chuyện gì là tiền không thể giải quyết.
“Vật này không phải để bán, xin quý khách thông cảm." Ngữ khí Phong đã có phần cứng lại, ngẫm nghĩ một chút, nói tiếp: “Bên trong cửa hàng của chúng tôi còn rất nhiều vật trang sức xinh đẹp, xin quý khách tùy ý chọn lựa.”
Phong nói tiếng Anh không quá trôi chảy, đành phải sử dụng tiếng Pháp, sau đó nhìn thanh niên đi bên cạnh cô bé.
Cậu tin rằng người thanh niên này chắc chắn hiểu những gì Phong nói.
Mà lại, nãy giờ Phong cũng không thấy dấu hiệu người thanh niên ngăn cản hay ủng hộ cô bé, dường như đây chỉ là một trận vui đùa tinh nghịch không quan trọng của cô bé, không ảnh hưởng gì tới anh ta vậy.
Một ngàn đô, đối với Phong hiện tại mà nói đã là một con số khổng lồ. Nhưng lấy thái độ của hai người trước mắt này, cậu hiểu rằng số tiền này trong mắt họ so với rác cũng chẳng khác nhau bao nhiêu.
“Cậu cứ cho nó sợi dây chuyền này đi, lát nữa tôi sẽ đưa cậu hai ngàn đô đi làm sợi khác tương tự.” Người thanh niên dùng tiếng Pháp cực kỳ lưu loát nói với Phong.
Cô bé thì hoàn toàn nghe không hiểu, cứ nhìn chằm chằm vào cổ Phong. Dường như nếu không mua được sợi dây chuyền này, thề không bỏ qua vậy.
“Anh nghe không hiểu sao. Vật này là kỷ vật của cha tôi để lại, không phải hàng để bán.” Phong không chút dao động.
“Cho tôi gặp chủ của anh.” Thanh niên nhẹ nhàng mỉm cười, khí chất thượng lưu bề trên hoàn toàn hiện ra.

Trong mắt người thanh niên toát lên một chút ý tứ xem thường.
Dù anh ta chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, nhưng trong thương trường cũng lăn lộn không ít thời gian. Loại thủ đoạn gì mà anh ta chưa thấy qua.
Nhất là thủ đoạn lạt mềm buộc chặt, muốn nâng giá đồ vật này của những người bán hàng rong, anh đã gặp quá quen mắt.
Trên đời này, anh còn chưa thấy điều gì mà tiền không thể giải quyết.
Nhất là khi mà em gái cưng của anh lại hứng thú, dĩ nhiên không thể làm em gái thất vọng.
Tiền, đối với anh, đều chỉ là con số.
“Phong, có chuyện gì vậy?” Jane từ bên trong cửa hàng bước ra, hỏi.
Nãy giờ nàng ở bên trong cửa hàng đã nhìn thấy Phong cùng hai người này phát sinh chuyện gì đó không bình thường, liền đi ra xem xét.
“Chị Jane, khách này đòi mua dây chuyền kỷ vật của ba em. Em không bán, họ cứ dây dưa.” Phong bình thản đáp.
“Em đi vào trong đi, để chị ở đây giải quyết.” Jane gật đầu nói.
Chờ cho Phong đi vào bên trong, Jane mới bước tới đối mặt với hai anh em.
Lúc này Jane mới có thời gian nhìn kỹ bộ dáng của hai vị khách hàng này. Nhất là khí chất của người thanh niên kia, làm cho trái tim Jane dường như đập nhanh hơn mấy phần.
“Hai vị, sợi dây chuyền của em trai tôi là kỷ vật do cha cậu ấy sau khi q·ua đ·ời để lại. Cậu ấy là người từ Việt Nam đến đây, cha mẹ đều đã mất, chỉ còn lại vật kia để làm kỷ niệm. Không phải chúng tôi muốn ép tăng giá mà là vật này có ý nghĩa rất lớn, không thể dùng tiền mua được. Mong rằng hai vị thông cảm cho.” Jane nói đến đây, trong mắt lộ ra chút thương cảm cùng khó xử nói.
Nàng tự nhận mình mồ côi cha, từ nhỏ sống với mẹ, đã là thân thế bất hạnh. Nhưng trên đời này người khổ hơn nàng còn nhiều lắm.
Lấy kinh nghiệm của nàng, làm sao không biết hai vị khách này tưởng Phong muốn lừa gạt tăng giá sợi dây chuyền để ‘làm tiền’ bọn họ.

Lúc này, người thanh niên nghe xong, mới nhận ra có lẽ mình đã hiểu lầm Phong, liền suy ngẫm một chút, xoa xoa đầu em gái, nhỏ giọng giải thích.
Cô bé cũng không phải ngang bướng, lúc này cẩn thận nghe anh mình giải thích.
Ánh mắt của nàng theo thời gian dần dần trong suốt.
Từ nhỏ nàng tính tình tuy có chút bướng bỉnh, nhưng lời nói của anh trai trước này đều có trọng lượng rất nặng trong lòng nàng.
Nếu như anh nàng đã nhận xét như vậy, thì nàng cũng không thể không tin tưởng.
Thì ra trên đời này thật có đồ vật không thể dùng tiền mua được hay sao?
Nàng nghi hoặc, sau đó nói với Jane:
“Chị gái, em xin lỗi. Lúc nãy em là em sai. Đây là tiền em gửi xin lỗi anh kia, chị chuyển cho ảnh giúp em nha chị.”
“Em gái, việc này chị không quyết định được, em chờ một chút.” Jane nhìn cô bé, ấn tượng hơi thay đổi, cười đáp.
Nói xong, Jane xoay người gọi Phong đi ra.
Phong từ trong cửa hàng đi ra, nhìn thấy cô bé kia đưa đến một trăm đô, gọi là xin lỗi.
“Hai vị nếu như có hứng thú có thể lựa chọn một vài đồ vật ủng hộ cửa hàng, tôi rất cảm ơn. Còn chuyện xin lỗi thì thôi đi, xin cất tiền lại cho.” Cậu bình thản nói.
Nói xong, cũng không muốn dây dưa nhiều với hai người khách này nữa.
Dù sao ở trên phố này mỗi ngày đều có không ít khách vãng lai lui tới.
Lúc này lại có khách khác đi vào hỏi mua đồ, Phong cũng nhân cơ hội này mà tránh đi, mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn tò mò của cô bé kia nhìn theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.