Game Online: Người Chơi Trọng Sinh

Chương 106: Ái muội




Chương 106: Ái muội
Nhưng hắn không có ý định chia sẻ những suy nghĩ đó với cô.
Mọi thứ sắp thay đổi nên hắn muốn cô tận hưởng sự bình thường càng nhiều càng tốt.
Hắn bước ra và đóng cửa căn hộ phía sau lưng. Sau đó, hắn gõ cửa nhà hàng xóm.
"Xin chào, tôi là Trần Trường đây."
Trong một phút, hắn không nghe thấy ai đáp lại từ bên trong, nhưng sau đó, hắn nghe thấy ai đó đang đi đến cửa.
"Xin chào." Nguyệt Anh cuối cùng mở cửa và Trần Trường có thể thấy lý do tại sao cô do dự.
Có một số vết rầy xước trên mặt và cổ cô, và vết bầm tím trên tay và chân cô.
Và đó mới chỉ là những gì có thể thấy bên ngoài bộ đồ ngủ rộng thùng thình.
"Tôi có thể vào không?" Trần Trường hỏi, nâng lên và cho cô thấy bộ dụng cụ sơ cứu của mình.
Nguyệt Anh gật đầu, mở rộng cửa, và để hắn vào.
Bố cục căn hộ của cô cũng giống như của hai anh em họ, mọi thứ đều gọn gàng và sạch sẽ.
Cô ấy có vẻ như có sở thích đơn giản, mặc dù nơi này được trang bị vật chất tốt, nhưng không có gì bị làm quá mức hay xa hoa.
"Anh ngồi đi." Nguyệt Anh nhẹ nói và ngồi xuống ghế sofa.
Trông có vẻ chân cô đang đau và cô không thể đứng được.
Trần Trường quan sát cô và trước khi hắn có thể nói gì, cô bắt đầu nói trước.
"Tôi rất xin lỗi. Tôi đã đưa em gái anh ra ngoài dù con bé đã nói rằng con bé sẽ không ra ngoài nếu không có anh. Tôi không nên đưa con bé ra ngoài với tôi. Tất cả là lỗi của tôi, xin lỗi. Tôi rất xin lỗi."
Những giọt nước mắt bắt đầu rơi từ đôi mắt đã rất đỏ của cô.
"Tôi rất xin lỗi. Con bé có ổn không?" Cô tiếp tục lẩm bẩm, giọng nói bị nghẹn ngào.
Trần Trường hơi bất ngờ khi thấy cô khóc như vậy.
Hắn thở dài và ngồi xổm xuống trước mặt cô.

Hắn đã giận cô, nhưng ngay khi thấy cô b·ị t·hương và em gái hắn không có một vết xước nào trên người, hắn ngược lại rất cảm động.
Rõ ràng, cô gái này đã chiến đấu với những người đó để bảo vệ cả em gái hắn và bản thân cô, mặc dù họ chỉ mới quen biết và gần như là người lạ.
Không có nhiều người sẽ làm được việc đó.
Nếu là một người phụ nữ khác, họ có thể đã bỏ lại em gái hắn để tự bảo vệ mình, sau đó chạy trốn để cứu mình.
Nhưng người này, dù chỉ là một cô gái trẻ không thành thục, vậy àm vẫn sẵn sàng bảo vệ và làm những gì hết sức có thể.
Trần Trường không nói gì để đáp lại lời xin lỗi của cô và lặng lẽ mở bộ dụng cụ sơ cứu.
"Kéo tay áo lên đi."
Hở?
Nguyệt Anh nhìn lên trống rỗng và bất ngờ khi nghe Trần Trường nói điều này.
Cô nghĩ là hắn sẽ trách mắng cô.
Cô gật đầu trong trạng thái mơ hồ và kéo tay áo lên, để lộ đôi chân dài thon thả và cánh tay của cô.
Làn da mềm mại trắng như sữa của cô bị che phủ bởi những v·ết t·hương mới.
Trần Trường không nói gì.
Hắn lặng lẽ lấy bông ra và bắt đầu làm sạch và băng bó các v·ết t·hương của cô.
Trong vài phút tiếp theo, hắn giúp cô chữa trị các vết cắt và vết bầm tím mà cô có.
May mắn thay, mọi thứ chỉ là ngoài da, nhưng hắn vẫn đề nghị đưa cô đến phòng khám gần đó.
"Ah. Không cần. Tôi… ổn… ổn." Nguyệt Anh nhanh chóng từ chối hắn.
Cô nghĩ rằng hắn sẽ rất giận cô khi xem xét đến tình cảm thân thiết của hắn dành cho em gái.
Vì vậy, cô rất sốc khi hắn đối xử với cô rất tử tế.

Hắn đang chạm vào chân, đùi, cánh tay của cô nhưng không hề nhìn cô theo cách sai trái chút nào.
Hắn chỉ là đang chăm sóc và quan tâm đến cô.
Nguyệt Anh không thể không cảm động, vì không có chàng trai nào từng đối xử với cô một cách tử tế mà không có động cơ nào khác như vầy.
Đã lâu rồi không có ai chăm sóc cô một cách yêu thương như vậy.
Ngay cả cha mẹ cô cũng không quan tâm đến cô những ngày gần này.
Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt bình tĩnh và kiên định của Trần Trường, và theo ý thích, cô nghiêng người và hôn lên má hắn.
"Huh?" Trần Trường nhìn lên cô ngạc nhiên và Nguyệt Anh đờ đẫn nhìn hắn.
Má cô nóng lên và trở nên quá bối rối.
Cô không có định hôn hắn như thế này.
Quá là xấu hổ.
Cô đột ngột cố gắng lui ra khỏi hắn .
Nhưng vì chuyển động đột ngột, cô mất thăng bằng và ngã lên người kia, môi cô đập vào môi đối phương.
Nguyệt Anh mở to mắt kinh ngạc nhưng giây tiếp theo cô nhắm mắt lại và ôm chặt Trần Trường.
Có vẻ như cô vẫn run rẩy vì ký ức những chuyện đã xảy ra.
Cô không di chuyển hay cố gắng di chuyển.
Trần Trường cảm nhận được cơ thể mềm mại bám lấy mình.
Lớp thuốc mỡ mà hắn vừa bôi đều bị nhòe đi trên cơ thể.
Hắn không biết cô làm chuyện này có phải cố ý hay không, nhưng hắn không muốn làm cô khó xử.
Vì vậy, hắn đáp lại và ôm lấy eo thon, hôn lại cô, nếm mút vị tanh của lưỡi.
Hắn chỉ làm đến đó và không làm gì thêm.
Hắn cảm nhận được người phụ nữ run rẩy và sau đó tan chảy trong vòng tay mình.

Bầu ngực mềm mại của cô ép chặt vào mình, cô kéo hắn lại gần hơn và tiếp tục hôn say đắm.
Hành động của cô khiến tay Trần Trường lướt lên áo cô, chạm đến những đường cong, nhưng hắn đã dừng lại.
Hắn có thể cảm nhận được những giọt nước mắt rơi ra từ mắt người kia, nụ hôn có vị mặn.
Có vẻ như cô vẫn đang khóc, rõ ràng đang ở trong trạng thái rất dễ bị tổn thương, dễ run sợ, vì vậy hắn dừng lại việc hôn và rút lui.
Nguyệt Anh thở hổn hển và nhìn hắn đờ đẫn.
Cô là một phụ nữ xinh đẹp với thân hình quyến rũ, và ngay cả khuôn mặt khóc lóc của cô cũng trông thật dễ thương.
Hắn gạt những sợi tóc rơi trên mặt cô ra sau tai và hỏi cô một cách bình tĩnh.
"Cô ổn chứ?"
Đối mặt với ánh mắt chân thành của hắn, Nguyệt Anh càng bối rối hơn, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra cũng chẳng giúp ích được gì.
"Tôi... tôi xin lỗi." Cô nhanh chóng đẩy hắn ra rồi đứng dậy, mặt đỏ bừng.
Quần áo của cô cũng đang lộn xộn, vẫn có thể cảm nhận được bàn tay của Trần Trường đang ôm chặt mình.
Cô thậm chí không thể ngẩng đầu lên, không biết mình sẽ đối mặt với hắn như thế nào!
"À... tôi phải làm gì đây." Cô vội vàng lẩm bẩm điều gì đó rồi chạy vào phòng.
"Mình đã làm sai sao?" Trần Trường nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang biến mất, vì hắn thực sự chưa đủ kinh nghiệm để biết cách hành động trong mấy tình huống này.
Nhưng hiện tại hắn không có nhiều thời gian để lo lắng về chuyện này.
Hắn đứng dậy thu dọn hộp sơ cứu để quay về thì thấy có người khác ở chỗ cửa.
“Không phải anh đã bảo em đi nghỉ sao?” Hắn gõ nhẹ vào đầu em gái mình, thấy cô gái đang cười khúc khích người run run, gần như không thể kiểm soát được bản thân.
"A, em không thấy gì cả!" Cô cười toe toét, giả vờ như đang nhìn vào bức tường.
"Hay nhỉ" Trần Trường cười khổ, quay trở lại căn hộ của họ.
"He He. Anh ơi, anh có bạn gái rồi! Chị Nguyệt Anh xinh đẹp quá. Chị ấy còn đã cự lại bọn đó rất dũng cảm. Chị Nguyệt Anh tuyệt vời quá đi!"
"Ok. Ok. Đủ rồi. Con ngốc này. Đừng có chọc chị ấy như cái kiểu hay chọc anh đó nghe chưa." Trần Trường xoa đầu cô rồi dừng lại trước khi nói thêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.