Chương 107: Gia tộc họ Cổ
"Em chạy qua là để nói chuyện với chị ấy sao?”
"Ừmm." Ngọc Mai gật đầu.
"Nói với chị ấy là một giờ nữa sẽ có một capsule được chuyển đến cho chị ấy. Vì hiện tại em không có tâm trạng để ngủ, vậy nên chúng ta có thể đăng nhập vào trò chơi tối nay."
"Ồ! Anh ơi, anh cũng mua cho bạn gái nữa cơ à? He he."
"Hào phóng thật! Anh đúng là tốt. He He."
Trần Trường thở dài và bất lực nhìn em gái mình.
Vừa rồi con bé không phải mới khóc buồn thiu sao? Có khi nào mình an ủi nó quá nhiều rồi chăng?
Hắn nhặt một cuốn sổ ghi chú gần đó và viết nguệch ngoạc một vài hướng dẫn trên đó, bao gồm tên của thành phố bắt đầu, thành phố Yelka.
Vì tất cả những người chơi mới trong vài giờ tới sẽ có thể chọn điểm xuất hiện của họ, nên hắn sẽ có thể tiếp đón cả hai người trong trò chơi ngay khi họ bước vào.
Hắn đưa tờ giấy cho em gái và nhờ cô đưa nó cho Nguyệt Anh.
"Anh sẽ nghỉ ngơi trong khoảng một tiếng. Sau khi anh dậy, anh sẽ đi đón cả hai người."
"Cho đến lúc đó thì phải ngoan nhé. Đừng ra ngoài nữa. Nếu có chuyện gì thì đánh thức anh dậy. Anh chỉ đang ngủ trên giường thôi."
"Trong lúc chờ đợi, sao cả hai không đặt chút đồ ăn, ăn khuya thêm gì đó đi? Chúng ta chơi cả đêm nên có thể sẽ dễ thấy đói."
Cô gái gật đầu thật mạnh, lắng nghe cẩn thận mọi điều Trần Trường nói.
Sau đó con bé chạy đến để truyền đạt thông tin, cuối cùng để Trần Trường lại một mình.
Cô không để ý vừa rời đi và đóng cửa căn hộ lại, sắc mặt Trần Trường lập tức thay đổi. Trên mặt hắn đã không còn chút hơi ấm nhân gian.
Hắn lặng lẽ đi về phòng, đóng cửa lại rồi nằm lên giường.
Mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đều đè nặng lên tâm trí, ngây người nhìn chiếc quạt quay trên trần nhà trong khi cố gắng tập trung suy nghĩ của mình.
Kouichi…
Gia tộc họ Cổ…
Một cái ở trong trò chơi còn cái kia ở thế giới thực.
Tuy nhiên, cả hai cái này đều là thứ không nên xảy ra vào lúc này, hay đúng hơn là không nên xảy ra.
Trên thực tế, Trần Trường không quá quan tâm đến vấn đề về kiếp trước.
Kouichi chỉ là một người chơi đã kích hoạt một chuỗi nhiệm vụ.
Cùng lắm thì gã đó chỉ tăng tốc mọi thứ, từ đó giảm bớt thời gian Trần Trường có để làm mọi việc và thực hiện kế hoạch của mình.
Trần Trường tự tin vào khả năng của mình, vào kiến thức và kinh nghiệm đầy đủ về trò chơi của mình nên hắn không quá lo lắng về điều này.
Hơn nữa, chỉ có hắn là biết về Kouichi, và hắn chưa bao giờ thực sự tiếp xúc trực tiếp với người này.
Hai người trước đó không hề có thù hận và cũng không có quan hệ gì với nhau.
Nhưng gia tộc Cổ thì khác.
Trong kiếp trước, bang hội được thành lập có sự ủng hộ của gia tộc họ Cổ là nguyên nhân dẫn đến trách nhiệm cho tất cả những đau khổ của Trần Trường.
Bọn chúng đã lợi dụng hợp đồng nô lệ trong trò chơi, và hấp dẫn nhiều người dân bình thường ký chúng, dưới danh nghĩa cung cấp việc nhẹ lương cao.
Và bởi vì trò chơi đang bùng nổ và ngày càng nhiều tập đoàn đổ toàn bộ nguồn lực của mình vào trò chơi, nhiều người đã rơi vào cái bẫy này, và đơn giản nghĩ rằng đây chỉ là một hợp đồng lao động.
Nhưng cuối cùng, khi mọi thứ thay đổi và sự thật được tiết lộ, gia tộc họ Cổ đã bộc lộ bản chất thật của chúng, và không để ai thoát khỏi ràng buộc nô lệ.
Chúng sử dụng mạng sống con người như tấm khiên thịt, nhờ đó trở nên mạnh mẽ hơn sau tận thế, và cũng do đó góp phần đảm bảo vị trí của chúng trong thế giới mới.
Chỉ cần nghĩ đến chúng thôi là đã khuấy động ký ức sâu xa của Trần Trường, và khiến hắn trở nên khát máu tột độ.
Mọi thứ hắn cố gắng quên đi đều trở lại.
Trước hôm nay, Trần Trường vốn dĩ không có kế hoạch định làm gì với chúng, ít nhất là không sớm như vậy.
Dù cho hắn có muốn xóa sổ gia tộc chó đẻ đó bao nhiêu đi nữa, hắn vẫn kiểm soát được cơn bốc đồng của mình.
Hắn đã tự làm dịu bản thân và buộc mình không hành động thiếu suy nghĩ, vì lợi ích của bản thân và em gái của mình.
Chúng không phải đơn giản là đám bắt nạt trong trường học mà hắn đã từng dễ dàng xử lý. Chúng là những người có quyền lực và có thế lực chống đỡ.
Chúng có tiền và địa vị trong xã hội, cùng với sức ảnh hưởng lớn với chính phủ.
Đây là thời điểm chưa đúng để ra tay với chúng, Trần Trường không phải là một người ngu ngốc mà đi lao vào chúng như chó điên.
Ngay cả sau chuyện hôm nay, hắn vẫn sẽ không đối đầu với chúng ngay lập tức.
Hắn sẽ đợi đến khi thời điểm thích hợp và sau đó t·ấn c·ông, tiêu diệt trong một kích.
Vì vậy, hắn không lo lắng thêm về điều này.
Điều khiến Trần Trường bận tâm là điều khác.
Trong cuộc sống trước đây của hắn, những người đã đẩy hắn vào góc và buộc hắn gia nhập cái bang hội chó c·hết này là những 'bạn cũ' kia, những người mà hắn đã xử lý và đã bị g·iết c·hết.
Chính chúng là những người đã giới thiệu hắn hoặc đúng hơn là bán hắn cho Cổ Chung, hội trưởng.
Đây cũng là lý do tại sao Trần Trường không vội vàng.
Hắn nghĩ rằng mình đã phá bỏ gút mắc này với quá khứ của mình.
Với việc chúng không còn sống nữa, về mặt lý thuyết thì hẳn là không có có bất kỳ liên hệ nào giữa hắn và gia tộc Cổ.
Nhưng rõ ràng, mọi thứ không đơn giản như vậy.
Trong cả nước có hàng triệu người đang sinh sống, nhưng em gái của hắn lại tình cờ tiếp xúc với đám bọn chúng khi đi dạo trung tâm thương mại?
Cái sự trùng hợp gì vậy?
Trong khi hắn cố gắng hết sức để thay đổi mọi thứ, nhưng như thể số phận tự tay thúc đẩy để đảm bảo rằng sẽ giống như kiếp trước?
Trần Trường run lên khi chuyện gì sẽ xảy ra nếu Nguyệt Anh không can thiệp chuyện hôm nay.
Em gái của hắn có thể sẽ b·ị b·ắt cóc?
Có khi nào chúng sẽ bắt giữ em ấy để chống lại hắn, muốn một lần nữa bắt hắn làm nô lệ?
Trần Trường nắm chặt nắm đấm, vò nát tấm ga giường trong sự bực tức.
"Chuyện này sẽ không diễn ra. Tao đảm bảo."
Mọi thứ đang thay đổi nhưng kết quả vẫn sẽ được giữ nguyên?
Việc này có nghĩa là hắn phải suy nghĩ về mọi thứ từ nhiều góc độ khác nhau.
Và nếu mọi thứ trong thế giới thực đã như vậy, thì mọi thứ trong trò chơi cũng có lẽ sẽ xảy ra trường hợp giống vậy.
Ngày mai có thể sẽ có chuyện gì đó xảy ra khiến hắn gánh chịu mất mát to lớn, không biết trước được.
Hắn cần chuẩn bị cho mọi thứ.
Trần Trường nhắm mắt và hít thở sâu vài lần để ổn định bản thân và làm thoáng tâm trí.
Hắn không thể tự mãn vì những mục tiêu nhỏ bé mà hắn đã đạt được kia.
Mọi thứ đang tự điều chỉnh và đẩy hắn trở lại cuộc sống cũ.
Nhưng bất kể cái gì xảy ra, hắn sẽ không bao giờ cho phép quá khứ lặp lại một lần nữa.
Ngay cả khi phải chống lại cả thế giới...
"Gia tộc họ Cổ..." Trần Trường lẩm bẩm.
"Kouichi..."
"Hmm... không sao... tên đó vừa mới bắt đầu chuỗi nhiệm vụ... tên đó vẫn chưa nhận được di sản!"
"Vẫn còn thời gian, mình sẽ không bỏ cuộc."
"Mình sẽ ngăn tên đó lại."
"Mình sẽ ngăn người này lại trước khi gã đi đến nơi đó!"
Trần Trường nắm chặt nắm tay và củng cố quyết tâm.
"Mình phải có được di sản đó bằng mọi giá."