Chương 108: Gặp trong game
"Mình phải có hết tất cả sức mạnh trong trò chơi mà mình biết."
"Mọi thứ đang thay đổi, thế giới này muốn một lần nữa khuất phục mình? Trở thành nô lệ lần nữa sao? Cứ thử đi."
"Mình sẽ nhận được mọi sức mạnh trong trò chơi."
"Trở nên mạnh mẽ!"
"Bất kể là ai muốn làm gì, đùng hòng đụng đến tao!"
Trần Trường hít thở sâu lần nữa.
Khi ngực hắn lên xuống theo nhịp thửo, hắn ngủ th·iếp đi nhanh chóng.
Cơ thể hắn nằm yên, có cảm giác bình yên và tĩnh lặng, nhưng không phải là một sự yên bình thật sự.
Ngược lại nó mang lại cảm giác nguy hiểm.
Đó là yên bình trước cơn bão.
….
...
…
"Ôi trời ơi. Tuyệt quá, thật sao. Ôi trời ơi!"
Ngọc Mai hét lên trong sự ngạc nhiên, nhìn xung quanh mọi hướng và ngửi làn không khí, cảm thấy sạch sẽ và trong lành hơn.
Mắt cô tìm kiếm anh trai mình và nhìn thấy một người đang bước về phía cô, giữa đám người đông đúc.
Đây là khu vực bắt đầu của thành phố Yelka, thời gian để tìm thấy cô không mất quá lâu.
Sau khi cập nhật hệ thống hoàn tất và trò chơi hoạt động trở lại, Trần Trường, em gái hắn và cô gái hàng xóm đã ngay lập tức đăng nhập vào trò chơi.
"Anh, anh. Anh có nhìn thấy không? Em có thể di chuyển, nhảy và mọi thứ thật là thực!" Ngọc Mai bắt đầu nhảy lên xuống.
"Được rồi. Bình tĩnh lại." Trần Trường cười khúc khích, và hình dáng người thứ ba cũng hiện ra ngay bên cạnh họ.
Nguyệt Anh chớp mắt và nhìn quanh, hoàn toàn im lặng.
"Cái này thật là…..."
Giống như Ngọc Mai, cô cũng bị choáng ngợp với mọi thứ xung quanh.
Nó chỉ là một trò chơi nhưng nó cảm thấy rất thật.
Như thể họ đột nhiên dịch chuyển đến một hành tinh khác.
Trần Trường mỉm cười và chờ đợi hai người quen với trò chơi.
Đây là phản ứng tự nhiên của tất cả người chơi lần đầu, vì trò chơi quá thực tế.
Hai cô gái tiếp tục bận rộn nhìn xung quanh mọi thứ, ngửi không khí, di chuyển cơ thể của họ, và cứ như vậy, vài người đi qua quay lại nhìn họ.
Một người thậm chí còn huýt sáo.
Cả Nguyệt Anh và Ngọc Mai lập tức đỏ mặt vì nhận được nhiều người chú ý.
Đặc biệt là Nguyệt Anh nhận được rất nhiều lời khen.
Nhưng những lời khen ngợi hơi chút khác biệt và cách tất cả nhìn họ đều rất kỳ lạ.
"Ah!" Ngọc Mai là người đầu tiên nhận ra và cô thét lên, đặc biệt sau khi nhìn thấy cơ thể đầy đặn của Nguyệt Anh bên cạnh thân hình gầy guộc của mình.
Người phụ nữ có bộ ngực đầy đặn được áo ngực vừa vặn ôm lấy, vòng eo thon ngay trên mông cong có đồ lót mỏng.
Cô là một phụ nữ rất đẹp với đường cong quyến rũ, chỗ nào nên cong đều cong v·út.
Cô gái nhìn cô và sau đó nhìn vào thân hình gầy guộc của mình...
Đối với cô bé, sự khác biệt quá khó chấn nhận...
"Ahh!" Ngọc Mai lại thét lên.
Trần Trường nhìn hai người đang lúng túng và sau đó nói.
"Ồ! Anh quên mất. Cầm nè." Hắn ném cho họ cả hai bộ quần áo.
Hai người nhanh chóng nhặt lên và mặc nhanh nhất có thể, che đậy cơ thể của họ.
"Anh! Sao anh lại có thể quên chuyện như thế này chứ!" Ngọc Mai đấm vào ngực hắn, xả cơn tức giận lên hắn.
"Hả? Chớ anh nên làm gì?" Trần Trường búng trán cô.
"Ah! Anh ngốc quá. Thôi. Vậy chúng ta sẽ làm gì bây giờ? Anh, chúng ta sẽ làm nhiệm vụ cùng nhau? Giết quái vật sao?"
"Ummm. Em đã đọc bài viết trên mạng nói là những con quái vật ở đây rất đáng sợ, có đúng vậy không?" Nguyệt Anh thêm vào.
Hai người nhìn Trần Trường, cuối cùng chú ý đến hắn, và gần như ngay lập tức, họ nhận ra rằng có điều gì đó khác biệt.
"Anh... anh..."
"Tại sao anh trông khác vậy?"
Nguyệt Anh cũng trông ngạc nhiên.
Người đứng trước họ chắc chắn là Trần Trường nhưng cùng lúc đó, mọi thứ ở hắn đều khác.
Như thể có ai đó đã xóa những phần không hoàn hảo của hắn và đúc lại hắn. Thân hình còn cơ bắp hơn, giống như hắn đã dành cả ngày lẫn đêm trong phòng gym, chứ không phải trong buồng game.
Hai người nhìn hắn với miệng há hốc, nhìn từ trên xuống dưới vài lần.
Sau một phút im lặng, Ngọc Mai cuối cùng cười phá lên.
"Ha ha ha ha! Anh, anh đã làm gì? Anh đã thay đổi cài đặt à? Làm sao anh trông ngầu và đẹp hơn vậy?"
"Ha ha ha ha! Anh định lừa ai? Anh định gây ấn tượng với chị Nguyệt Anh đúng không! Ha ha ha"
Nguyệt Anh cũng đỏ mặt, mỉm cười.
Trần Trường thở dài và búng trán em gái lần nữa.
"Im lặng. Em không nghe thấy tiên nữ hướng dẫn ở đầu nói sao? Chúng ta không thể thay đổi tên hoặc ngoại hình."
"Ừ. Em biết cái đó. Cũng đã đọc rồi Nhưng có phải anh tìm được lỗ hổng nào hay bug nào đúng không? Anh không giống thế này trong đời thực! Ha ha ha" Cô tiếp tục cười.
Nguyệt Anh cũng cười và hai người họ cười.
Trần Trường không thể không cảm thấy cơn đau đầu như sắp đến.
"Khụ khụ. Gần đây anh đang tập thể dục. Ai biết đâu. Có thể sắp tới anh sẽ trông giống thế này trong đời thực đó. Anh đang tập thể dục hàng ngày đó, được chưa?"
Anh thấy em gái mình muốn mở miệng lần nữa, hắn véo má cô thật chặt, kéo ra.
"Ối. Ối. Được rồi. Em sẽ dừng lại." Ngọc Mai từ bỏ, nhanh chóng vẫy cờ trắng.
Trần Trường cười và lắc đầu.
"Được rồi. Anh không có nhiều thời gian. Vì vậy, hãy bắt đầu. Anh sẽ đưa hai người đến một nơi đặc biệt. Đi theo anh."
Nhìn thấy hai người gần gũi với nhau như vậy, Nguyệt Anh không thể không cảm thấy ghen tị.
Cô không có anh chị em để đùa giỡn như thế này.
Cô mỉm cười và nhìn đi chỗ khác, nhưng cũng lén nhìn Trần Trường vài lần.
Cô đã thích anh rất nhiều và bây giờ anh ta trông còn lộng lẫy hơn.
Cảm thấy ánh mắt của cô trên mình, Trần Trường đột ngột nhìn cô và hỏi. "Hmmm? Cô muốn nói gì à?"
"Ah. Không, không." Nguyệt Anh nhanh chóng lắc đầu, má đỏ bừng.
Trần Trường không muốn lãng phí quá nhiều thời gian.
Vì vậy, hắn quay lại và bắt đầu bước đi, không nói chuyện gì nữa.
Hai người phụ nữ cũng bước theo sau hắn, và khi họ đi theo, họ đột nhiên nhận thấy một sinh vật mới quây quanh Trần Trường.
"Anh! Đợi đã. Có một... con cáo... cáo ở đây?!"
Cả Ngọc Mai và Nguyệt Anh đều dán mắt vào con cáo nhỏ màu đỏ với đôi mắt đen tròn to, đang chạy quanh đây đó, cũng theo Trần Trường.
Lúc đầu, họ trông khá ngạc nhiên và không chắc chắn, khi miệng Trần Trường di chuyển và từ 'thú cưng' phun ra, cả hai lập tức nhảy chồm lên con cáo.
“Kyaaaa! Kyaaaa!”
“Kyuuuu! Kyuuuu!?”
Một lần nữa tiếng thét lớn vang lên.
Trần Trường lắc đầu và không quan tâm bắt đầu đi tiếp.
"Hai người có thể chơi với con cáo sau. Giờ thì hãy hoàn thành những việc quan trọng trước."
"Awww. Bé dễ thương quá!"
"Trời ơi. Anh ơi, em có thể giữ bé này không?"
Thấy rằng hai cô gái không có ý định nghe lời mình, Trần Trường thở dài. "Nếu hai em còn không mau theo anh, thì có thể tự chơi trò chơi một mình."
"A không. Xin lỗi."
"Anh, anh xấu tính thật đấy!"
Vì nghe như hắn đang vội, hai cô gái nhanh chóng theo sau, trong khi vẫn ôm chặt con cáo nhỏ, chuyền qua chuyền lại như trái banh, và thay nhau tán thán con vật dễ thương.
"Anh ơi, tên của bé là gì vậy?"
"Tên hả, tên gì, tên con cáo sao?."
“Anh đang giỡn ấy hả?” Cô gái ngay lập tức nép người lại và nhìn hắn như thể hắn đã làm chuyện gì đó kinh khủng.
"Anh! Anh phải đặt tên cho bé cáo chứ và đừng gọi nó là 'nó' nữa. Làm vậy sẽ làm con bé bị tổn thương mất!"
Trần Trường trợn mắt nhìn con cáo đang vùng vẫy đuôi trong vòng tay cô. Rõ ràng con bé mới là người đang làm tổn thương con cáo nhiều hơn.