Game Online: Người Chơi Trọng Sinh

Chương 110: Đo thể chất




Chương 110: Đo thể chất
Có lẽ không cần thiết là để chiến đấu với người khác, nhưng ít nhất là vì bảo vệ lợi ích của bản thân.
Sau đó con bé có thể cảm thấy an toàn và tự tin hơn khi có thực lực cao.
Ngọc Mai chỉ đủ dũng cảm để bước vào vạc.
Sau đó, cô không kìm lại và khóc thật to vì cơn đau thật sự không thể chịu nổi.
Ngón tay cô bấm chặt vào lòng bàn tay của Trần Trường khi cố gắng vượt qua lần này.
Chỉ số khởi đầu của Ngọc Mai đã tốt hơn của Trần Trường, nên cô không có bị giảm sinh mệnh vì sức nóng.
Cuối cùng, vài giây mà Trần Trường đã nói đã trôi qua, và cơn đau bắt đầu giảm dần.
Chất lỏng trong vạc cũng bắt đầu thay đổi màu sắc và sau đó mọi thứ nhanh chóng kết thúc.
Chất lỏng mà lúc đầu cảm thấy đau đớn giờ đây cảm thấy như một tiên dược từ thiên đường, đang làm dịu và nuôi dưỡng cơ thể mệt mỏi.
"Anh ơi, bây giờ em cảm thấy đỡ hơn hẳn rồi. Cái này là xong rồi đúng không?"
Trần Trường gật đầu và Ngọc Mai thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhanh chóng kéo màn hình trạng thái của mình để xem liệu việc này có đáng không.
Và ngay khi cô làm vậy, nụ cười nhỏ của cô trở thành nụ cười lớn hơn.
"Ôi trời ơi. Anh ơi, anh nói đúng!" Cô gái nhìn đờ đẫn vào tất cả các chỉ số đã tăng lên ít nhất là 10, không thể kìm nén sự phấn khích của mình.
Trần Trường không làm hỏng niềm hạnh phúc của cô, và nói với cô rằng chỉ số của hắn sau khi tắm thuốc còn tốt hơn.
Hắn gật đầu và quay sang nhìn Nguyệt Anh.
"Tới cô?"
Nguyệt Anh đã chứng kiến toàn bộ quá trình từ đầu đến cuối và thực sự căng thẳng.
Cô biết rằng điều này chắc chắn sẽ đau đớn rất nhiều.
Có thực sự cần thiết phải chịu đựng nhiều như vậy vì một trò chơi không?

Nhưng cô không muốn thiếu tôn trọng sự giúp đỡ mà Trần Trường đang cung cấp cho cô.
Nếu cô không làm điều này, thì có thể cô sẽ tụt hậu so với hai người đó, và có thể không thể tiếp tục chơi cùng họ.
Và việc đó thật tồi tệ…
Cô nhìn Trần Trường và cắn môi.
"Ummm… Cảm ơn vì đã giúp tôi."
Cô quay lại và cởi quần áo rồi nhìn Trần Trường lần nữa để xem biểu hiện của hắn.
Nhưng đối phương vẫn giữ vẻ thờ ơ.
Hắn vẫn như mọi khi, không dành cho cô sự chú ý đặc biệt.
Đây là lần đầu tiên có ai đó thẳng thắn không quan tâm đến cô, nhưng cô không phiền lòng.
Cô biết rằng hắn không cố chơi trò tâm lý với cô, đây chỉ là biểu hiện hắn luôn tỏ ra.
Nguyệt Anh cười gượng và cũng đi đến cái vạc.
C·hết tiệt.
Cô chửi thầm và bước vào một cách duyên dáng nhất có thể.
Nhưng ngay khi cô chạm vào chất lỏng nóng sôi, tất cả dấu vết của sự duyên dáng biến mất và cô cũng bắt đầu khóc và hét lên đau đớn, giống như Ngọc Mai.
Trần Trường nhanh chóng giúp cô và nắm tay cô, để cô giải tỏa cơn đau.
Thấy điều này, Nguyệt Anh trong lòng càng thêm bồn chồn.
Cô không biết thứ gì mới là làm cô khổ sở hơn nữa.
Chất lỏng sôi bỏng này hay chàng trai bên cạnh thấy cô trong trạng thái này!
Vài giây trôi qua, và thời gian tắm thuốc của Nguyệt Anh cũng xong xuôi.

Cô bước ra, cơ thể đỏ rực từ đầu đến chân.
Cô được bao quanh bởi một hào quang sức sống khiến cô trông càng thêm xinh đẹp.
Sau khi tắm nhanh chóng trong phòng tập, hai cô gái lại mặc quần áo và đi ra đứng trước Trần Trường.
Nhưng không giống như hắn, cả hai không có phát sinh thay đổi quá lớn từ bên ngoài, vì họ chưa uống loại dược thuốc mà hắn nhận được từ huấn luyện viên.
Không có nó, đây là chút tăng cường tốt nhất mà hắn có thể mang lại cho cả hai vào lúc này.
Sau này, khi hắn nâng cao kỹ năng Giả Kim thuật, hắn sẽ có thể khiến cả ban người họ tăng cường còn lớn hơn, từ đó cho cả ba gần như được tái sinh với thể trạng hoàn hảo.
"Anh ơi, em sẵn sàng rồi." Ngọc Mai nói và bắt đầu cựa quậy với bộ giáp mà Trần Trường đã đưa cho cô.
Trần Trường gật đầu im lặng rồi ánh mắt hắn rơi vào cô gái bên cạnh em gái mình.
Chiếc áo choàng cô mặc ôm sát vào hình dáng gợi cảm của Nguyệt Anh.
Nguyệt Anh mỉm cười ngượng ngùng với hắn và Trần Trường cũng gượng cười đáp lại.
Hắn vẫn chưa chắc chắn về ý định của mình với cô.
Hắn chỉ mới có ý nghĩ để cô cùng em mình tắm thuốc vào phút cuối.
Cô không phản bội em gái hắn khi con bé cần cô nhất, nên hắn đã quyết định làm điều gì đó đáp lại.
Hắn đã trao cho cô sự tin tưởng của mình.
Cô có thể không biết hắn đã làm gì cho cô nhưng hắn thì biết.
Nhưng nếu không có cô, mọi thứ có thể đã thay đổi chỉ sau một đêm.
Vì vậy, hắn không có đối xử bất công với cô.
Hiện tại, hắn quyết định đưa cô đi cùng em gái mình, và làm cho cô tất cả những gì hắn dự định làm cho em gái mình.
"Chúng ta đi được chứ?" Hắn hỏi cô và Nguyệt Anh gật đầu với một nụ cười e thẹn.
"Chúng ta sẽ đi đâu tiếp theo vậy, anh?" Ngọc Mai hỏi một cách háo hức.
"Điểm dừng tiếp theo là Đại Sảnh Huấn Luyện. Đi xem em có thể chọn lớp nào." Trần Trường dẫn đường và hai cô gái theo sau hắn.

"Ồ. Em đã đọc cái này rồi. Anh ơi, em muốn trở thành pháp sư. Em đã đọc rằng pháp sư có sát thương cao nhất. Họ là mạnh nhất, đúng không?"
"Ừm. Chị cũng đã đọc cái đó." Nguyệt Anh nhanh chóng thêm vào.
Cả hai trông rất nghiêm túc và nghiêm túc đến mức Trần Trường muốn cười.
"Ở đâu? Trên Instagram à?"
"Anh này, đâu đến mức đó đâu, giỡn quài. Em đã thấy nó trong mấy diễn đàn về trò chơi!"
"Đúng, tôi cũng vậy." Nguyệt Anh bật thốt ra, nhưng cô lại đỏ mặt vì cô đúng là đã đọc thông tin đó trong một vài bài đăng tương tác cao trên mạng xã hội, cô chỉ ghé thăm các diễn đàn trò chơi chỉ mới mấy giờ trước.
"Cứ xem thể chất của cả hai trước đã." Trần Trường cười và đưa hai cô đến Đại Sảnh Huấn Luyện.
Đại Sảnh Huấn Luyện cơ bản của thành phố Yelka là một tòa nhà hình tháp và lớn hơn nhiều so với Đại Sảnh Huấn Luyện của thị trấn nhỏ.
Ở đây cũng có nhiều người hơn, đặc biệt là tới xem xét các thông báo gần đây về các chỉ số thưởng Bonus và quà tặng trong vài giờ tới.
"Anh ơi, những người này đang làm gì vậy?" Ngọc Mai tò mò hỏi.
Trước mặt họ, trên sân rộng xung quanh Đại Sảnh Huấn Luyện, rất nhiều người chơi đang bận rộn đánh vào những hình nộm huấn luyện.
Một số người chơi thậm chí còn đang chờ đợi bên cạnh để có cơ hội thay thế ai đó khi người đó bước ra để nghỉ ngơi.
Nơi này chỉ đơn giản là đông đúc và không còn chỗ trống nào.
"Họ là những người lãng phí thời gian. Kệ họ." Trần Trường gạt đi.
"Anh ơi, anh chắc chứ?" Ngọc Mai không thể không hỏi lại, vì có rất nhiều người dường như rất quyết tâm khi làm chuyện này.
Nguyệt Anh cũng nhìn cảnh tượng và thêm vào.
"Em cũng đã thấy cái này trên mạng. Hình như chúng ta có thể gia tăng chỉ số bằng cách này, đúng không?"
"Đúng. Điều đó đúng, nhưng anh có những phương pháp khác cho cả hai để nhận thêm chỉ số mà không lãng phí quá nhiều thời gian."
"Hay là cả hai muốn dành một tuần hoặc lâu hơn để nhám chán đánh hình nhân à? Đừng có quên thời gian ở đây nhanh gấp đôi thời gian bên ngoài đấy nhé."
"Lâu khủng kh·iếp lắm đấy"
Trần Trường cười nhếch mép và hai cô gái liếc nhìn nhau, nhanh chóng từ bỏ ý định đánh hình nộm huấn luyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.