Chương 113: Dẫn đi thực chiến
Matthew có một người bạn theo dõi tên khách VIP đó của Hiệp Hội Giả Kim cho mục đích riêng, và trong quá trình đó, người đó đã tình cờ phát hiện ra bí mật này.
Nhưng khi gã đã nói với hội trưởng của mình về chuyện này, nói là có thể người mà hắn theo dõi, là người đã chế ra dược thuốc Kháng Hỏa, nhưng hắn đã bị tàn nhẫn đá ra!
Cái thằng chó đẻ đó không tin lời gã, chỉ đơn giản cho rằng gã đang nói dóc để đòi vàng!
Tuy nhiên, khi Matthew không may chịu đựng như thế này, có vẻ như cái tên là nguyên nhân của tất cả lại đang thoải mái tận hưởng cuộc sống người đẹp bên cạnh.
Giọt nước tràn ly, Matthew quyết định dạy cho tên khốn này một bài học giải quyết vấn đề cá nhân, trước khi bắt tên đó cho hội trưởng cũ của mình.
Một nhóm sáu người chơi cùng với Matthew nhanh chóng đi ra ngoài thành phố Yelka tìm kiếm khách hàng VIP kia.
Họ không mất thời gian tìm lâu, vì họ thấy Trần Trường đứng cùng với Ngọc Mai và Nguyệt Anh.
Người kia nở một nụ cười khó thấy trên mặt và giơ tay lên huýt sáo một cách thản nhiên.
Ngay lập tức, một con Phong Thiết to lớn bay về phía người kia.
"Cái gì vậy??? Đó là một con quái Ưu Tú à?"
"Bro, tên đó tại sao huýt sáo một cái là có Phong Thiết bay tới, tôi nghĩ đó là một con thú cưng!"
Khi các đồng đội của gã bắt đầu bàn luận trong tiếng thì thầm, Matthew trở nên im lặng khi nheo mắt nhìn Trần Trường, nhìn hắn với ánh mắt gườm gườm.
Gã thấy con chim cọ đầu vào tay Trần Trường một cách quý mến, và hai cô gái đứng bên cạnh tên đó bắt đầu vui vẻ và vuốt ve con chim.
Hai cô gái này không phải những cô gái với khuôn mặt dễ quên thường thấy.
Họ là những người đẹp thực sự, cả hai đều rất xinh đẹp.
Càng nhìn cảnh tượng này trước mắt, Matthew càng cảm thấy tim mình đốt lên ngọn lửa.
"Cuộc đời con mẹ nó thật không công bằng. Tên đẹp mã kia không chỉ có được thế lực chống lưng phía sau, giúp gã chế ra thuốc Kháng Hỏa, mà còn có hai người đẹp đi bên cạnh như vậy?
"Fắc kóppp. Tôi không thể chịu đựng nổi nữa rồi. Hôm nay tôi nhất định phải dạy cho tên này một bài học ."
Những người khác cũng im lặng gật đầu, đồng ý với gã.
"Anh bạn, chúng ta giờ có nên đánh tên khốn đó không, vào việc lun ha?"
Nghe lời của người đó, Matthew bất ngờ lắc đầu. "Không."
Gã biết hơn ai hết là không nên đánh giá thấp một Giả Kim Thuật Sĩ.
"Nếu chúng ta t·ấn c·ông họ ở đây, họ có thể sử dụng một số loại thuốc ngán chân chúng ta, rồi chạy trở lại thành phố để đăng xuất."
"Bây giờ chờ đến khi họ đi xa hơn khỏi thành phố. Tên khốn đó có thể đang dắt hai cô gái này đi đâu đó để săn quái vật."
"Các khu vực khác đều có người đông đúc, nên tên đó có thể đang đi đến khu vực sói hoặc khu vực gấu."
"Cả hai nơi đều phù hợp để chúng ta t·ấn c·ông. Và..."
"Bọn chúng sẽ không thể chạy đi đâu được."
"Anh bạn, cậu đúng là thiên tài."
Matthew nhếch mép cười trước câu nịnh bợ trắng trợn, và vẫy tay, bảo mọi người phân tán.
Nhóm nhanh chóng biến mất.
Trong khi đó…
"Anh, làm sao anh có tận hai con thú cưng vậy? Cho em một con đi!"
Trần Trường cười khúc khích và bún trán em gái mình.
"Đừng giỡn nữa. Anh không có nhiều thời gian, nên các em cần lên cấp nhanh."
"Un. Vậy em bắt đầu trước." Ngọc Mai nhìn con thỏ cách cô vài bước chân.
Nó có một chiếc sừng lớn trên đầu, sử dụng chiếc sừng để đào cây cà rốt trước mặt nó.
Cô gái đặt mình đúng cách trước con thỏ, không quá xa và không quá gần.
Cô có lợi thế là người chơi tầm xa, nên có thể bắt đầu t·ấn c·ông một cách an toàn từ xa.
Cô sau đó kích hoạt [Động Sát Nhãn] và sử dụng [Địa Thứ] nhắm vào điểm yếu của con thỏ là cổ họng của nó.
“Zít!!~”!
Ngay lập tức một mũi nhọn sắc bén cấu thành từ đất, trồi lên từ dưới con thỏ và đâm vào cổ họng của nó, nơi cơ thể nó mỏng manh nhất.
Một con số sát thương lớn nổi lên và con thỏ ngã xuống vô hồn với lưỡi lè ra ngoài.
"Anh ơi! Anh ơi! Anh có thấy không? Em g·iết nó nhanh quá!"
Ngọc Mai vội vàng chạy lại và đá xác c·hết, lấy đồng xu đồng duy nhất rơi ra.
Trần Trường chỉ có thể cười bất lực trước cảnh này.
Hắn đã lo lắng cho cô.
Vì cô còn trẻ và chưa trải qua nhiều trong cuộc sống như hắn, hắn không biết liệu cô có thể chơi trò chơi này không.
Mọi thứ ở đây quá thực tế.
Dùng chính tay mình g·iết một con vật không phải là việc tự nhiên đối với mọi người.
Vì vậy, hắn lo lắng rằng cô sẽ quá mềm mỏng.
Nếu là trường hợp đó, thì vẫn không phải là vấn đề, vì hắn có thể bảo vệ cả bản thân và em gái mình.
Tuy nhiên, hắn không muốn nuông chiều cô quá mức cần thiết.
Hắn muốn cô tự lập và độc lập.
Ngay cả khi hắn luôn đứng trong bóng tối để bảo vệ cô, hắn muốn cô có thể tự chiến đấu ít nhất là đến một mức độ nào đó.
Nhưng tất nhiên, tất cả những lo lắng này đều có trước khi hắn chính mắt thấy cô chiến đấu.
"Tốt lắm?" Trần Trường cười nhếch mép khi thấy cô gái trẻ chạy từ con thỏ này sang con thỏ khác, g·iết chúng với niềm vui rõ rệt trên môi.
Cuối cùng... có vẻ như hắn không cần phải lo lắng gì nữa…
Thấy Ngọc Mai chiến đấu rất tốt, Nguyệt Anh cũng nhắm vào một con thỏ và chạy đến đó. Trận chiến của cô ấy khác hẳn vì cô phải đối mặt trực tiếp với con thỏ.
Trần Trường chuyển ánh mắt quan sát phong cách chiến đấu của cô.
Cũng giống như với em gái mình lúc đầu, hắn không đặt nhiều kỳ vọng vào cô.
Nhưng hắn không dám đứng tự đoán cái gì, vì em gái hắn đang đập tan từng con thỏ một ở bên cạnh.
Vì vậy, hắn chỉ lặng lẽ quan sát cô trước.
“Xoạt”
Nguyệt Anh lao về phía con thỏ, hạ thanh kiếm trong tay xuống. Các động tác của cô hơi vụng về và thanh kiếm hoàn toàn không trúng con thỏ.
Và vì cô đã gây hấn với con thú, nên nó đã hét lên giận dữ và bắt đầu t·ấn c·ông cô bằng cái sừng của nó.
Tuy nhiên, Nguyệt Anh không có vẻ sợ hãi.
Có lẽ vì nó đang chống trả lại cô, cô bắt đầu t·ấn c·ông nó mạnh mẽ hơn.
“Bặc!”
“Xựt Xựt Xựt”
Trong vài giây, con thỏ nhận được một loạt các đòn t·ấn c·ông và cô cũng vậy, và trận chiến biến thành một cuộc ẩ·u đ·ả.
Cuối cùng, cô kích hoạt kỹ năng của mình [Lôi Kích] con thỏ kêu lên đau đớn trước khi ngã xuống c·hết.
Giống như con quái đó đang phàn nàn với cô.
Chiêu thức quá mạnh, g·ian l·ận!
Nguyệt Anh nuốt khan và nhặt đồng xu đồng.
Cô cũng thu thập con thú và cất nó vào kho đồ của mình.
Cô không đọc nhiều về trò chơi nhưng đã đọc một số thứ, nên dựa trên đó cô biết có một kỹ năng gọi là nấu ăn.
Là một người đam mê ẩm thực, cô đã quyết định nâng cấp kỹ năng này. Vì vậy, cô đã giữ con thỏ lại cho sau này.
Cô sau đó hít một hơi thật sâu và nhìn thanh kiếm đẫm máu.
Đây là trận chiến đầu tiên của cô, cô cảm thấy lo lắng và hào hứng cùng một lúc.
À.
Cô đột nhiên không biết Trần Trường có đang nghĩ cô quá bạo dạn so với một cô gái bình thường không, cô quay lại nhìn khi thấy hắn đang mỉm cười với cô, thậm chí còn giơ ngón tay cái lên.
Nguyệt Anh cười ngượng ngùng và đỏ mặt.
"Ummm… Tôi có làm sai chỗ nào không?"
"Không." Trần Trường lắc đầu.
"Cả hai đang chiến đấu tốt, nhưng…"