Chương 120: Mụ phù thủy
Và thông thường thì có hơn một rương kho báu nằm xung quanh, vì vậy nếu người chơi tình cờ gặp những cái này, sẽ có khả năng cao lụm được nhiều đồ tốt.
Trần Trường biết về bầy Người Cá Vây, nhưng hắn không biết rằng đây là một địa điểm có rương kho báu.
May mắn thay, hắn đã có kỹ năng [Giải Tỏa] ngay từ đầu trò chơi, vì vậy hắn bây giờ không gặp vấn đề gì khi mở những rương kho báu này.
Hắn nhảy tới vùng nước nơi những chiếc rương kho báu trôi nổi, và bắt đầu vội vã mở từng cái một.
[Ding. Bạn đã thu được 10 xu vàng và 200 quả cầu pha lê xanh]
[Ding. Bạn đã thu được sách kỹ năng [Dây Leo Đầm lầy] và 200 quả cầu pha lê xanh]
[Ding. Bạn đã thu được sách kỹ năng [Lưới Mana] và 200 quả cầu pha lê xanh]
"Heh. Đồ tốt." Đôi mắt Trần Trường lấp lánh niềm vui, vì hắn chưa từng nghĩ rằng sẽ tìm thấy nhiều pha lê xanh trong mấy cái rương kho báu này.
Từ cả đàn Người Cá Vây, hắn chỉ thu được khoảng 200 quả cầu pha lê xanh, nhưng mỗi rương kho báu lại cho hắn cùng số lượng đó.
Vả lại đây còn có tận 10 rương kho báu!
Hắn nhanh chóng mở thêm nhiều rương hơn và tìm thấy 200 quả cầu pha lê xanh trong mỗi cái.
Đến khi hắn mở hết, hắn đã thu được 2200 quả cầu!
Trần Trường lấy hết tất cả và nhanh chóng rời khỏi đầm lầy, mặc dù đây là một nơi tốt để kiếm điểm kinh nghiệm.
Nếu hắn ở lại đây một thời gian sau khi bầy Người Cá Vây tái sinh, hắn có thể lặp lại chiến lược như vừa rồi để tiêu diệt tất cả.
Nhưng việc này không phải là ưu tiên hàng đầu của hắn vào lúc này.
Hơn nữa, hắn có những cách khác tốt hơn để kiếm điểm kinh nghiệm.
Hắn nhanh chóng nhảy lên lưng Zephyr và cả ba bay lên, rời khỏi không khí đầm lầy bẩn thỉu và ngột ngạt.
Chỉ bây giờ họ mới có thể thở tự do và các hiệu ứng tiêu cực cũng biến mất.
"Đi thôi nào!" Trần Trường cười toe toét và vỗ vào chim Phong Thiết.
"Ta sẽ kiếm cho cả hai cái gì đó ngon để ăn, sau khi quay lại thành phố hoàng gia."
Tâm trạng của hắn rất tốt vì nhiệm vụ này đã thành công rực rỡ.
Con chim kêu lên vui mừng và bay tiếp, đến một mảnh đất nhỏ xa khỏi đầm lầy h·ôi t·hối.
"Hạ cánh xuống đây," Trần Trường lẩm bẩm.
Con chim Phong Thiết gật đầu và con cáo mừng rỡ cười.
Tuy nhiên, nụ cười không kéo dài được lâu.
Khi họ hạ cánh, không khí đã trở nên dày đặc và nặng nề, mảnh đất này còn hôi hơn cả đầm lầy.
“Eww”
Con cáo nhỏ vùi đầu vào lưng Trần Trường, đôi mắt to tròn ngấn nước, vài giọt còn trào ra.
Nó có thể chịu đựng mùi h·ôi t·hối của đầm lầy, nhưng cái này...
Đặc biệt vì khứu giác của loài thú rất nhạy, chuyện này quả là một cực hình!
Con cáo nhìn Trần Trường đầy tội nghiệp, nhưng hắn chỉ mỉm cười đáp lại. "Chỉ vài phút thôi. Cố chịu đựng nhé."
Sau đó, hắn vỗ nhẹ vào Phong Thiết, chỉ tay về phía nhà lá nhỏ biệt lập và duy nhất trong khu vực.
"Hạ cánh gần căn chòi nhà lá đó đi."
Chim kêu khe khẽ và lượn một vòng để kiểm tra xem có nguy hiểm gì không.
Sau đó, nó nhẹ nhàng lướt xuống và hạ cánh trước căn chòi.
Trên mặt đất, mùi h·ôi t·hối trở nên dày đặc hơn nhiều lần, bây giờ ngay cả mắt của con chim cũng chảy nước mắt.
Trần Trường cũng hơi nghẹn ngào, trước khi thúc đẩy tinh thần mạnh mẽ lên.
Hắn nhảy xuống và đi đến cánh cửa gỗ bị rmục nát với vẻ mặt bình tĩnh.
“Cốc. Cốc. Cốc.”
Hắn giơ tay và thông báo sự hiện diện của mình một cách lịch sự.
Trong vài giây, không có phản hồi, nhưng rất nhanh có tiếng bước chân vọng lại.
Cánh cửa đột ngột mở ra và trước mặt Trần Trường là một bà lão gầy yếu, lưng còng.
Mũi bà ta bị cong, như bị gãy và được gắn lại, khuôn mặt bà ta đầy mụn mủ.
Bà ta nhìn Trần Trường từ trên xuống dưới và cười lớn một cách t·ục t·ĩu.
"Miếng thịt ngon đây! Ke Ke Ke. Cậu dám đến đây sao?"
"Cậu không sợ rằng ta sẽ chặt cậu ra và ném vào cái vạc của ta sao? Ke Ke Ke"
Bà ta lộ ra một nụ cười cực kỳ xấu xí và liếm môi.
Khí tức mà bà ta đã kìm nén trước đó giờ hoàn toàn lộ ra.
Đó là một khí tức khá đáng sợ, quái dị, có thể khiến bất cứ ai rùng mình theo bản năng.
Tuy nhiên, Trần Trường không nhúc nhích khi nhìn thấy bà ta.
Hắn không tỏ ra sợ hãi và bình tĩnh vào kho đồ của mình, bắt đầu lấy ra các món đồ.
"Tôi có thứ mà bà muốn."
Hắn cầm một một đống quả cầu pha lê màu xanh nhỏ trong lòng bàn tay, chúng sáng lấp lánh.
"Tôi có thứ này rất nhiều và tôi muốn trao đổi. Bà có hứng thú không?"
Mụ phù thủy già đã nhìn Trần Trường suốt từ nãy đến giờ, như thể nhìn con cừu non tự động đưa đến trước cửa, bỗng nhiên lúc này lại trông ngớ ngẩn.
Mắt bà ta mở to, bây giờ ánh nhìn của bà chỉ tập trung vào những quả cầu xanh nhỏ trong tay Trần Trường, chứ không phải vào cơ thể hắn.
"Pha lê của bầy người cá vây? Ke Ke Ke Ke!"
"Tốt. Tốt. Quá tốt rồi. Cậu có bao nhiêu?"
"Đưa tất cả cho tôi. Ke Ke Ke."
"Cậu muốn gì đổi lại? Tôi có nhiều thứ khá thú vị trong tay."
"Ke Ke Ke. Cậu muốn gì?"
Mụ phù thủy già trở nên quá hưng phấn và bắt đầu cười lớn, liếm môi.
Đó là một cảnh tượng vô cùng khó chịu mà ai nhìn cũng sẽ muốn ói mửa.
Trần Trường ngược lại thì cười toe toét. Đây chính là điều hắn đang chờ đợi.
"Tôi muốn những chiếc nhẫn bị nguyền rủa." Hắn nói ngay lập tức.
"Oh. Cậu biết về những chiếc nhẫn của tôi sao? Ke Ke Ke."
"Lựa chọn tốt đấy. Ke Ke Ke."
"Khi một cô gái đeo nhẫn của tôi, cô ta sẽ không bao giờ có thể rời xa cậu. Cô ta không thể chạy trốn khỏi cậu. Chỉ trong nháy mắt, cậu có thể luôn đến bên cô ấy với thứ này. Ke Ke Ke."
"Sử dụng nó một cách khôn ngoan và tận hưởng lạc thú đi! Ke Ke Ke."
Mụ phù thủy vỗ ngực tự hào nói.
Sau đó, bà ta làm như thể nhớ ra điều gì đó và thêm vào.
"Ta cũng mua các cô gái trẻ. Đừng quên đấy."
"Nếu cậu chơi đùa với các cô gái xong rồi, cậu có thể đưa họ đến cho ta. Ke Ke Ke." Bà nháy mắt với hắn và liếm môi.
"Chắc chắn." Trần Trường nhún vai.
Không có gì từ miệng mụ phù thủy già mà khiến hắn ngạc nhiên.
Nơi này là như vậy.
Đây là một nơi đặc biệt dành cho những k·ẻ b·iến t·hái và suy đồi.
Các vật phẩm ở đây đều là những vật phẩm đ·ồi b·ại có thể sử dụng cho cả mục đích tốt và xấu.
Vì vậy, hắn không bận tâm tranh cãi với bà ta và đơn giản đồng ý hết.
Dù sao, đây chỉ là một cuộc trao đổi như mua hàng trong cửa hàng, hắn cũng có không chấp nhận bất kỳ nhiệm vụ nào.
Mụ phù thủy già cười mãn nguyện khi thấy hắn gật đầu và sau đó thò tay xuống dưới váy.
Nhìn thấy điều này, mặc dù Trần Trường đã biết chuyện này sẽ xảy ra, hắn vẫn không thể giữ vẻ mặt bình thường.
Hắn nhăn mặt khi thấy tay của mụ phù thủy già di chuyển dưới váy và sau khi lục lọi xung quanh, bà ta rút ra một thứ từ giữa hai chân mình.
Đó là một cái túi nhớp nháp ướt át, vẫn còn nhỏ giọt.
Và mùi h·ôi t·hối trở nên tồi tệ hơn.
Trần Trường không thể không lùi lại một bước.
Nhìn Trần Trường một cách dâm đãng, mụ phù thủy cười lớn và sau đó mở túi h·ôi t·hối để lấy ra một số chiếc nhẫn.
"Cậu muốn bao nhiêu?"
Hả? Mắt Trần Trường sáng lên. Hắn có thể mua nhiều hơn một chiếc?