Game Online: Người Chơi Trọng Sinh

Chương 127: Thuộc tính mới




Chương 127: Thuộc tính mới
Trong giây lát, cô quá sốc và thậm chí hét lên thành tiếng. Người phụ nữ không chỉ già mà còn có gì đó hơn thế nữa.
Toàn thân bà trông biến dạng không biết vì lý do gì.
Lưng bà còng xuống, da bà nhăn nheo từ đầu đến chân với những mảng da lớn treo lủng lẳng và còn đầy v·ết t·hương và l·ở l·oét khắp người.
Một vài con côn trùng bò trên người bà và ruồi bay vo ve xung quanh như thể bà là một xác c·hết.
Trái tim Nguyệt Anh đau nhói khi thấy một người trong tình cảnh như vậy.
Dù chỉ là một người lạ hoàn toàn và cô cũng đang trong một trò chơi, cô không thể không cảm thấy thương hại cho bà.
Không ai đáng bị đối xử như vậy. Chuyện gì đã xảy ra với bà ấy?
"Bà ơi… đây là của bà phải không?" Nguyệt Anh chìa tay ra trên đó đặt chiếc dây chuyền.
Người phụ nữ già trước mặt cô dường như còn sốc hơn cô và cứ nhìn chằm chằm vào chiếc dây chuyền không nói nên lời.
Đôi mắt của bà chỉ hé ra những khe hở dõi theo khi chiếc dây chuyền di động, và nhìn nó như thể đó là một món đồ cực kỳ quý giá đối với mình.
Bà mở miệng rồi đóng lại và tiếp tục nhìn mảnh trang sức một cách ngạc nhiên.
"Sao?"
"Sao nó lại ở đây?"
"Cô là ai?"
Bà nhìn Nguyệt Anh và rồi đột nhiên tay bà di chuyển nhanh như chớp. Bà không còn chậm chạp và lờ đờ nữa.
Đôi mắt bà mở to, ánh sáng lóe lên bên trong chúng và bà nhanh chóng giật lấy chiếc dây chuyền từ tay Nguyệt Anh.
Bà cầm nó cẩn thận, ngón tay trỏ di qua các cạnh, vạch ra các chi tiết thiết kế trên đó, rồi đặt nó lên ngực, giữ chặt như thể mạng sống của mình phụ thuộc vào nó.
"Ahhhh! Cảm ơn. Cảm ơn. Cảm ơn rất nhiều. Tôi không biết cô là ai, nhưng tôi mãi mãi biết ơn cô. Cảm ơn rất nhiều."
Những giọt nước mắt lớn bắt đầu rơi ra từ mắt bà và bà chắp tay, nhìn Nguyệt Anh với vẻ mặt đáng thương.
Nhưng giây tiếp theo, bà lại đột ngột lau đi nước mắt.

Những ngón tay già cỗi, có vảy của bà nắm chặt tay Nguyệt Anh và trong một giây, bà ta trông như mê man, nhìn làn da mềm mại ẩm ướt của cô một cách trông mong.
"Ah. Cô đã giúp tôi một ân huệ lớn. Tôi không biết cảm ơn cô thế nào cho đủ. Tôi thậm chí không có sức để cảm ơn. Bây giờ, tôi chỉ có thể cho cô phần thưởng nhỏ này."
Bà già nắm chặt tay, nghiền nát chiếc dây chuyền. Ngay lập tức một ánh sáng bạc vô hình bao quanh cơ thể bà.
Bà sau đó nhìn Nguyệt Anh, ánh mắt cố định vào cô.
[Ding. Bạn đã nhận được thuộc tính bổ sung 'Quyến rũ']
Bà già định nói gì đó nhưng không thể giữ mình lại và bắt đầu ho mạnh.
Bà thậm chí còn nhổ ra vài ngụm máu đen sẫm.
"Xin lỗi. Có vẻ như tôi chỉ có thể làm được nhưu vậy thôi. Khụ. Khụ."
"Chỉ khi nào sức mạnh của tôi trở lại, tôi mới có thể thật sự thưởng cho cô."
Nguyệt Anh gật đầu.
Cô không biết liệu phần thưởng có tốt hay không, nhưng cô cảm thấy hạnh phúc khi giúp đỡ một bà già tử tế như vậy.
"Tôi không sao. Xin đừng lo lắng về điều đó. Bà hãy dành thời gian chăm sóc sức khỏe trước đi."
"Ah. Cô là một người tốt bụng. Khụ. Khụ."
Bà già ho ra thêm máu.
"Thế giới này thực sự không dành cho những người tốt."
"Tôi không thể ở lại đây lâu hơn. Tôi phải rời đi bây giờ. Hãy đến tìm tôi ở phía tây của Vương quốc."
"Trong thời gian ngắn, tôi sẽ ở lại vùng ngoại ô của thị trấn Rubymoon để hồi phục sức mạnh."
"Hãy đến tìm tôi ở đó và tôi sẽ trao cho cô phần thưởng mà cô xứng đáng nhận."
Nguyệt Anh định mở miệng đáp lại thì người phụ nữ già trước mặt cô một lần nữa được bao phủ trong một ánh sáng màu bạc, dồi dào và đậm đặc hơn trước.
Trước khi cô kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, bà già đột nhiên b·ốc c·háy từ hư không và biến mất, chỉ để lại một ít tro tàn.

Bà hoàn toàn biến mất.
“Phốc!”
Chỉ như vậy thôi!
"Gì vậy?"
Nguyệt Anh thốt lên. "Chờ đã, tại sao bà ta lại chạy đi? Bà ta có khi nào là t·ội p·hạm hay gì không?"
Nhưng có vẻ như màn trình diễn vừa rồi chưa kết thúc.
Những tia lửa từ hành động ma thuật của bà bay ra và bám vào những đồ vật trong phòng, gây ra một đ·ám c·háy lớn bên trong.
Nó cực kỳ bất thường.
Chỉ vài tia lửa đã làm mọi thứ khác bên trong b·ốc c·háy.
Ngọn l·ửa b·ùng l·ên dữ dội.
Không có nhiên liệu hay bất cứ thứ gì khác khoa học có thể giải thích điều này.
"Lửa! Lửa! Chuyện gì xảy ra?"
"Ai đó đem nước tới mau!"
"Xin vui lòng di dời ra chỗ khác, quý cô."
Một sự hỗn loạn lớn nổ ra trong khu nhà của người hầu và tất cả các người hầu bắt đầu chạy loạn để d·ập l·ửa và ngăn chặn l·ửa l·an r·ộng hơn.
Nguyệt Anh nhìn thấy cảnh hỗn loạn này và quyết định rời khỏi nơi này, tận dụng cơ hội trước khi cô gặp rắc rối vì liên quan đến bà già.
[Ding. Nhiệm vụ mới có sẵn]
[Ding. Bạn đã nhận được lòng biết ơn của hầu gái hoàng gia Ruth. Bà ấy muốn gặp lại bạn.]
[Phần thưởng: Lớp pháp sư đặc biệt - Phù Thủy]
[Ding. Bạn có muốn chấp nhận nhiệm vụ không? Y/N]

Nguyệt Anh nhìn chằm chằm vào nhiệm vụ vài lần nữa và chấp nhận khi cô bước ra khỏi cung điện.
"Mình chưa bao giờ nghe về lớp này trước đó. Mình cũng không thấy tên này trong danh sách các lớp đã được khám phá. Chắc là nó cũng rất đặc biệt. Hmm."
Cô nghĩ về việc chờ Trần Trường và đưa ra quyết định nhưng cô không biết liệu nhiệm vụ có còn tồn tại đến lúc đó không.
Lỡ lựa chọn này giữa chừng đột nhiên biến mất thì sao?
"Mình không nên dựa dẫm vào anh ấy quá nhiều. Như vậy thì có hơi phụ thuộc vào quá. Không. Không." Nguyệt Anh lắc đầu.
Cô không quay lại và tiếp tục vội vã rời khỏi cung điện.
Vì lý do nào đó, cô có cảm giác kỳ lạ như thể ai đó đang theo dõi mình.
Trên đường đi cô cũng cảm nhận được cái cảm giác này, nhưng lần này nó cảm thấy quá thật và đáng sợ, vì vậy cô quyết định rời khỏi cung điện.
Cô và Ngọc Mai đã nhận rất nhiều nhiệm vụ trong thành phố, nên cô vẫn còn nhiều việc phải làm.
Hơn nữa, có một khoảng cách lớn giữa cấp độ của họ với cấp độ của Trần Trường.
Nếu cả hai không cải thiện nhanh chóng, họ sẽ chỉ kéo chân anh ấy xuống.
Nguyệt Anh rời khỏi khuôn viên hoàng cung và hòa mình vào đám đông bên ngoài để làm mình biến mất.
Cô sau đó bắt đầu đi về phía khu chợ chính của thành phố hoàng gia nơi có tất cả các huấn luyện viên kỹ năng nghề tập sự.
May mắn thay, nhiệm vụ trả vòng cổ không tốn quá nhiều thời gian, cô hy vọng có thể sớm gia nhập với Ngọc Mai và bắt kịp tiếp độ nhanh chóng.
Cô cũng chưa nhận được điểm kinh nghiệm nào cho nhiệm vụ.
Có lẽ họ vẫn còn ở cùng một cấp độ, và có thể tiếp tục luyện cập và hoàn thành nhiệm vụ cùng nhau.
Khi cô nghĩ về điều đó, cô nhớ đến phần thưởng mà mình đã nhận được, thuộc tính mới.
Nguyệt Anh mở giao diện trạng thái của mình và nhìn vào những từ mới hiện ra.
[Quyến rũ: 30]
"Thuộc tính quyến rũ này có ích gì?"
"Hmm… Nó phải có ích chứ nhỉ..." Nguyệt Anh nhớ rõ sự phấn khích của Trần Trường khi nhìn thấy chiếc dây chuyền và sau đó nhờ có nó, cô mới bắt đầu một nhiệm vụ.
Nhưng cô cũng không chắc thuộc tính như quyến rũ sẽ giúp gì cô trong thế giới ảo đầy quái vật này?
Đừng nói là cô có thể quyến rũ những con quái vật đang lao tới cắn và g·iết cô, để chúng trở nên say mê mình sao?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.