Game Online: Người Chơi Trọng Sinh

Chương 128: Ú ớ x Tiên nữ




Chương 128: Ú ớ x Tiên nữ
Nguyệt Anh tò mò nhìn xung quanh rồi bước về phía tòa pháo đài đỏ ở cuối phố. Ở đây cũng có lính gác hoàng gia.
Cô bước đến một trong những lính gác để hỏi đường và nói một cách tình cờ. "Thưa ngài, Đại sảnh nấu ăn ở đâu vậy?"
"Ah… Ahh… Ummm…"
Bất ngờ, người lính gác hoàng gia đứng sững sờ, chỉ đơn giản nhìn chằm chằm vào cô.
Không thể nói ra bất kỳ lời nào và dường như không thể nói được.
"Oh, không lẽ người này không nói được sao?" Nguyệt Anh thấy người đàn ông có vẻ quá bối rối và không muốn làm người này khó chịu.
"Đừng lo. Tôi sẽ hỏi người khác." Cô mỉm cười nhẹ nhàng và bắt đầu đi về phía người lính gác khác đứng cách đó vài bước chân.
Nhưng lời nói vô hại của cô đã làm người lính gác hoàng gia hoảng sợ và ông ta nhanh chóng gọi theo cô.
"Ah, quý cô. Xin hãy tha thứ cho tôi. Đừng, đừng, đừng rời đi."
"Huh?" Nguyệt Anh ngạc nhiên.
Cô dừng bước và quay lại nhìn thấy người lính gác đứng ngay sau lưng mình.
"Lính gác được phép rời khỏi vị trí của họ sao?" Cô bối rối.
"Ah. Tiểu thư, xin thứ lỗi cho tôi. Tôi... Tôi hơi mất tập trung. Haha. Tôi có thể trả lời câu hỏi của cô. Đợi đã. Không. Tôi có thể đích thân dẫn cô đến Đại sảnh nấu ăn." Người lính gác vội vàng lắp bắp.
"Umm. cảm ơn ngài.." Nguyệt Anh cười ngượng và cả hai bắt đầu đi, để lại tất cả mọi người xung quanh hoàn toàn không hiểu.
"Từ khi nào lính gác hoàng gia lại nhiệt tình như vậy?"
"Đụ má. Nói cái gì vậy? Bữa trước có linh gác còn muốn g·iết tôi, mặc dù lúc đó tôi chỉ muốn hỏi chất liệu áo giáp của ông ta làm bằng cái gì!"
"Đúng vậy! Tôi đã chào một người lính gác trông thân thiện nhưng nụ cười của ông ta biến mất ngay khi thấy tôi! Tại sao cô gái đó lại được đối xử đặc biệt như vậy?! Thật không công bằng."
Thấy nhóm người chơi phàn nàn lớn tiếng, một người khác đứng gần đó và uống một tách đồ uống nóng đi đến chỗ họ.
"Các người….bị mù à?"
"Ê! Coi chừng lời nói của anh đó!"
"Hả! Vậy tại sao các người không coi chừng! Còn ngồi đây nói năng linh tinh!"

"Anh đang nói gì vậy?"
"Bộ không có ai nhìn thấy người phụ nữ đó kỹ càng sao?"
"Huh? Tại sao?"
"Người phụ nữ đó là..." Một vẻ si mê xuất hiện trên khuôn mặt của người chơi khi anh ta nhớ lại và ngừng nói.
"Người phụ nữ đó có gì? Cô ta là NPC sao?"
Người chơi định miêu tả chi tiết về Nguyệt Anh đột nhiên dừng lại.
"Oh. Anh nói đúng! Cô ta chắc chắn là NPC! Chỉ có nhân vật 2D mới đẹp đến vậy. Cô ta như một nàng tiên."
"Oh? Cô ta thật sự đẹp đến vậy sao?"
"Huh?Nếu vậy thì chúng ta đi tìm cô ta thử đi. Không chừng nhận được nhiệm vụ đặc biệt?"
Nhóm người chơi bắt đầu đi theo lính gác hoàng gia và Nguyệt Anh.
Không lâu sau, Nguyệt Anh cảm thấy có nhiều ánh mắt theo dõi mình và cô bắt đầu cảm thấy không thoải mái.
Nhận thấy điều này, người lính gác hoàng gia cau mày.
Ông không chờ Nguyệt Anh nói gì và quay lại rút kiếm.
"Cái éo gì vậy hả mấy thằng khốn?" Giọng ông ta vang lên.
Tất cả những người chơi trông cực kỳ sốc.
Họ chỉ là đi dạo thôi mà? Tự nhiên NPC này giận dữ vậy?
Và hơn thế nữa, người đàn ông không chỉ giận dữ, ông vậy mà còn phát ra sát khí và đôi mắt ông ta nhìn họ như một con hổ săn mồi nhìn con mồi của mình.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây?
Ngay cả Nguyệt Anh cũng trở nên hoảng sợ.
Cô cũng không biết liệu người lính gác có đột nhiên phát điên hay không.
Trước đó ông cũng đã hành động hơi khác thường.

Vì vậy, cô từ từ lùi lại và bước ra xa, không muốn dính líu đến tình huống này thêm nữa.
Cô cũng đã gần đến Đại sảnh nấu ăn và cô có thể thấy nhiều người ngồi bên cạnh các nồi và lửa trại.
Họ đang dùng cách nấu nướng mà không có các thiết bị hiện đại có sẵn trong nhà bếp.
Cả khu vực tràn ngập khói và các mùi hương khác nhau.
Nguyệt Anh ho nhẹ và nhìn thấy bóng dáng của Ngọc Mai ở phía sau đại sảnh. "A, em ấy ở kia."
Cô quay lại nhìn thấy người lính gác vẫn đang liên tục hét vào mặt nhóm người chơi và lặng lẽ chạy đi.
Dù chuyện gì xảy ra với họ, cô cũng không liên quan.
"Chào Ngọc Mai." Cô gọi và đi đến gần cô gái trẻ.
"Ah. Chị Nguyệt Anh, chị đã về rồi à?" Cô không quay lại và bận rộn khuấy nồi.
"Wow. Em bận rộn thật. Hèn chi em không có thời gian để trả lời cuộc gọi của chị." Nguyệt Anh cười và đứng bên cạnh cô.
Khi cô đã đến gần hơn và quan sát mọi thứ kỹ lưỡng, cô không thể không bị sốc.
Nơi này không hề giống như một nhà bếp chút nào.Thay vào đó, nó càng trông như một chiến trường hơn.
Bên cạnh chỗ của Ngọc Mai, có nhiều nồi và chảo, mỗi cái đều có hình dáng đáng sợ hơn cái cô thương thấy.
Chúng bị hỏng, cháy đen, có lỗ bên trong và một số thậm chí bị nứt làm đôi, với một đường chạy thẳng ở chính giữa.
Nguyệt Anh bối rối. "Sao em làm hỏng nhiều đồ vậy?"
"Ah… Ahhh? Chị Nguyệt Anhh!"
Bị giật mình bởi sự xuất hiện đột ngột của ai đó gần mình, Ngọc Mai làm rơi cái muỗng mà cô đang dùng, và cùng với đó là làm đổ cả nồi súp.
Thứ gì đó trông giống như nước lèo đã đổ ra từ bên trong.
Tuy nhiên, nó không có mùi giống như nước lèo thông thường, nó không giống như để ăn. Bên trong còn có những mảnh cháy đen trôi lềnh bềnh.
Nguyệt Anh chớp mắt ngạc nhiên.
Cô nhíu mày lại và nhìn chằm chằm vào thứ nước bí ẩn đó.

"Em đang nấu món nước mà, sao làm cháy được hay vậy, nhiều nước như vậy mà vẫn làm cháy được, hay nhỉ?"
"Ah! Chị Nguyệt Anh! Tất cả là tại chị! Chị làm em phân tâm!" Ngọc Mai ôm đầu, nhìn vào thất bại lần thứ n của mình.
Trái tim cô đau nhói.
Rất nhiều nguyên liệu đã bị lãng phí.
Cô thực sự không muốn chấp nhận điều đó nhưng có vẻ như... kỹ năng nấu ăn... cô phải từ bỏ.
"Hmmm. Cô nên từ bỏ việc nấu ăn."
Gì cơ?
Ngọc Mai ngước lên nhìn thấy một ông già đứng trước mặt họ, và lớn tiếng nói ra suy nghĩ của cô.
Cô hiểu khả năng của mình nhưng bị chỉ trích như vậy… Má cô nóng lên vì xấu hổ.
Và vì lý do nào đó, cả phòng dường như đang nhìn chằm chằm vào cô?
Chỉ đến lúc đó cô mới nhận ra rằng người đứng trước mặt cô thực ra là huấn luyện viên nấu ăn của đại sảnh.
Cô đã thấy nhiều người chơi cố gắng nói chuyện với ông già này, xin nhiệm vụ hoặc chỉ dẫn.
Không quan tâm đến họ, người đàn ông đã hoàn toàn phớt lờ tất cả.
Chỉ có các học trò của ông ta mới tương tác với mọi người, truyền đạt kỹ năng nấu ăn và thu phí dạy học.
Bản thân huấn luyện viên không bận tâm, nhưng rõ ràng ông ta đã đích thân đến đây để nói với cô..
Tuy nhiên... thật tiếc là... ông ta yêu cầu cô từ bỏ.
"Tôi chưa từng thấy ai tệ như thế này. Cô nên từ bỏ."
Ông lại nói nữa!
Ngọc Mai hoàn toàn không nói nên lời và trở nên bối rối hơn.
Nguyệt Anh không thể chỉ đứng nhìn nữa và quyết định can thiệp. "Khụ. Khụ. Có lẽ chúng ta có thể thử kỹ năng khác?"
Cô cảm thấy tệ khi thấy Ngọc Mai buồn như vậy.
Rõ ràng là cô đã thất bại hết lần này đến lần khác, nhưng là cô cũng không từ bỏ và tiếp tục cố gắng, đó là một phẩm chất đáng ngưỡng mộ.
Nếu không, với sự hậu thuẫn của anh trai cô, cô bé cũng không cần thiết phải làm việc chăm chỉ như vậy.
"Đừng lo lắng về điều đó. Chúng ta thử học kỹ năng khác nhé?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.