Game Online: Người Chơi Trọng Sinh

Chương 129: Chưa từng thấy




Chương 129: Chưa từng thấy
“Cô gái trẻ xinh đẹp. Tôi chỉ nói rằng bạn của cô không có tài năng. Còn cô thì lại rất tài năng."
"Tôi có thể nói rằng cô thật tuyệt vời... ừm... ý tôi là cô rất tài năng."
"Hả? Gì cơ?" Nguyệt Anh thốt lên.
Cô không biết liệu đó có phải là trí tưởng tượng của mình hay không, nhưng ông già này vì lý do nào đó có cùng biểu cảm như lính gác mà cô đã gặp bên ngoài.
"Chị Nguyệt Anh tuyệt thật đấy." Ngọc Mai cũng nói khuyến khích, mặc dù giọng của cô rõ ràng là nghẹn ngào.
"Ahh… cái đó…" Nguyệt Anh không biết chuyện gì đang xảy ra.
Cô nhìn ông già và thận trọng hỏi. "Vậy tôi có thể học kỹ năng nấu ăn không? "
"Tất nhiên rồi. Cô gái yêu quý, ông già này sẽ đích thân dạy cho cô."
"Cô gái yêu quý...?" Mắt Nguyệt Anh mở to và trước khi cô kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, một loạt thông báo tràn ngập giao diện hệ thống của cô.
[Ding: Bạn đã học được kỹ năng nấu ăn]
[Ding: Trình độ kỹ năng nấu ăn của bạn đã tăng lên cấp độ tập sự]
[Ding: Trình độ kỹ năng nấu ăn của bạn đã tăng lên cấp độ thực tập]
[Ding. Trình độ kỹ năng nấu ăn của bạn đã tăng lên cấp độ trung cấp]
[Ding. Bạn đã nhận được công thức làm Khoai tây nghiền]
[Ding. Bạn đã nhận được công thức làm Đùi gà cháy]
[Ding. Bạn đã nhận được công thức làm Lợn rừng quỷ nướng]



Khi Nguyệt Anh nhìn vào danh sách khoảng 30 công thức mà cô không hiểu sao tự nhiên mình nhận được, ông già nở một nụ cười lớn và vuốt râu.

"Cô có hài lòng với các công thức không cô gái? Hãy ở lại với tôi và cô sẽ không hối hận đâu. Tôi sẽ biến cô thành một Bậc Thầy nấu ăn trong thời gian ngắn."
"Ahh..."
Nguyệt Anh không biết chuyện gì đang xảy ra.
Các NPC luôn thân thiện như vậy sao?
Hơn nữa, cô đã rõ ràng đọc rằng cần rất nhiều nguyên liệu và nỗ lực để nâng cấp kỹ năng nghề thủ công như nấu ăn, rèn và may vá.
Nhưngsao cô lại tăng cấp nhanh như vậy?
Cô nhìn ông già đang mỉm cười với mình một cách kỳ lạ và sau đó nhìn Ngọc Mai, người cũng đang mỉm cười với cô một cách kỳ lạ?
"Chị! Sao rồi! Chị đã nhận được những công thức nào vậy?"
Nguyệt Anh không biết mình đang gặp tình huống gì, nhưng cô có thể nói rằng có cái gì đó không ổn.
"Ừm… Ngọc Mai… chị nghĩ chúng ta nên rời khỏi chỗ này." Cô vội vàng gõ tin nhắn trong boxchat riêng tư của họ.
"Có cái gì xảy ra sao?" Ngọc Mai ngạc nhiên.
"Người này vừa cho chị rất nhiều công thức và cũng nâng cấp kỹ năng nấu ăn của chị trực tiếp lên cấp độ trung cấp?"
"Cái gì! Chị nói thiệt hả?"
Nguyệt Anh gật đầu.
Ngọc Mai há hốc miệng và định nói gì đó, nhưng sau đó cô che miệng lại bằng lòng bàn tay và hỏi trong tin nhắn riêng tư.
"IKhông thể nào, chị Nguyệt Anh. Em chưa từng nghe chuyện này trên các diễn đàn." Cô sau đó nhớ đến một người có thể trả lời những nghi ngờ của họ và hỏi anh ta.
"Anh ơi? Anh có biết chuyện này là sao không?"
"Anh ơi?"
Tuy nhiên, cô không nhận được bất kỳ phản hồi nào.
Cô nhìn Nguyệt Anh một cách bất lực vì cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Cả hai rõ ràng có thể thấy ông già vẫn đang nở nụ cười tươi, khiến họ càng lo lắng hơn.
Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?
Nhưng đột nhiên, biểu cảm của Ngọc Mai thay đổi và cô vội vàng gõ tin nhắn.
"Chị Nguyệt Anh, chờ đã. Nếu là vậy cũng đâu có tệ lắm đâu. Nếu người này đang đưa mọi thứ cho chị, tại sao không yêu cầu thêm? Ha Ha Ha"
"Ah… nhưng…"
"Không nhưng nhị gì cả… lấy càng nhiều thứ miễn phí càng tốt. Nếu huấn luyện viên này cho chị mọi thứ miễn phí, những người khác có thể cũng vậy không chừng?"
Nguyệt Anh nuốt nước bọt.
Cô không hẳn là không biết.
Cô có chút linh cảm rằng việc đãi ngộ đặc biệt này có liên quan đến thuộc tính quyến rũ.
Điều khiến cô do dự là… không biết thuộc tính quyến rũ này có mang tác dụng phụ gì không?
Nếu cô thực sự tận dụng tối đa 'đãi ngộ đặc biệt' này, liệu cô có đi quá giới hạn và phải đối mặt với một số tác dụng phụ xấu không?
Cô nhớ lại Trần Trường đã nhắc nhở họ hết lần này đến lần khác phải điệu thấp, chỉ làm những nhiệm vụ nhỏ và không bước ra ngoài vì trò chơi này rất nguy hiểm.
Cô có cảm giác rằng việc này có lẽ là đang đi ngược lại lời khuyên của anh ấy.
Đó là lý do tại sao cô lại do dự.
Đồng thời, cô cũng không thể cưỡng lại sự lôi cuốn của việc nâng cấp nhanh chóng được...
Với Ngọc Mai đứng bên cạnh và tiếp tục thôi thúc cô với đôi mắt mở to vui vẻ, cô nuốt nước bọt và cuối cùng cũng nhượng bộ.
"Được rồi, chúng ta làm thôi."
"Yay! Chúng ta sẽ kiếm được rất nhiều tiền! Chị Nguyệt Anh, chị có biết những thứ này bán được bao nhiêu trên nhà đấu giá không?!"
"Chắc là cũng nhiều hửm?"
"He He. Chị không biết đâu. Hiện tại, có một món gọi là 'Thuốc kháng hỏa’ đang được bán trên nhà đấu giá."

"Không còn là người chơi đi tranh giành nữa, mà là các bang hội lớn đang tranh với nhau để có được lọ thuốc đó. Vụ đó y như b·ạo l·oạn vậy."
"Ah? Thiệt hả?"
"Đúng vậy. Em thậm chí còn nghe nói rằng có người đã tiết lộ tên của người chế tạo lọ thuốc đó và bây giờ tất cả các bang hội hàng đầu đang xếp hàng để tuyển người đó."
"Chúng ta cũng có thể trở nên rất nổi tiếng và kiếm được nhiều tiền nếu chúng ta chế tạo được lọ thuốc đó. Nhanh lên. Nhanh lên. Chúng ta hãy đi nói chuyện với huấn luyện viên giả kim thuật đi."
"Ừ. cố gắng thôi."
Trong khi đó… ở phía bắc vương quốc…
Gió thổi qua thung lũng của đám người lùn cơ khí, nơi vốn dĩ yên tĩnh một cách kỳ lạ, mặc dù có rất nhiều người lùn ở đó.
Ẩn mình trong một góc của thung lũng này, Trần Trường thấy rằng có vài tin nhắn đã xuất hiện từ em gái và Nguyệt Anh, nhưng hiện tại hắn phớt lờ chúng vì không còn lựa chọn nào khác.
Cũng bởi vì họ đang ở trong thành phố, hắn biết rằng họ an toàn nên tập trung vào tình hình trước mắt.
Tình huống không thể tin được mà hắn đang gặp phải…
Sau vài giờ lặp đi lặp lại cùng một kỹ năng, Trần Trường đã phần nào đạt được sự kiểm soát mà hắn muốn.
Tảng đá mà hắn đã luyện tập bây giờ đã có những lỗ lớn trong đó. Hắn đã bắn vào cùng một điểm, sau đó tích lũy nhiều lần để trực tiếp khoan một lỗ xuyên qua.
Tuy nhiên, đó không phải là mục đích của hắn.
Mục tiêu của hắn là tạo ra những tia sét nhỏ, chỉ chỏ như tia lửa.
Điều này ban đầu khó hơn hắn nghĩ, nhưng Trần Trường đã tìm ra cách luyện tập.
Đầu tiên hắn làm cạn kiệt hoàn toàn mana, sau đó thử kỹ năng khi chỉ còn chút ít mana.
Bằng cách này, hắn chỉ đủ vận dụng được một vài sợi mana, nhờ đó nắm bắt được cách chỉ sử dụng một chút mỗi lần.
Hắn đã làm điều này hết lần này đến lần khác, cho đến khi hoàn toàn nắm vững kỹ thuật và cuối cùng hắn có thể tái diễn lại nó ngay cả khi đã đầy đủ mana.
"Hmm…" Trần Trường cau mày.
Hắn đã giải quyết vấn đề này nhưng bây giờ hắn đang đối mặt với một vấn đề lớn khác.
Hắn phải thử kỹ năng mới của mình, hoặc là nhắm trực tiếp vào nhóm người lùn số lượng lớn hoặc chờ thêm bảy tiếng nữa để chỉ còn lại một đám nhỏ.
Lựa chọn sau sẽ an toàn và hợp lý hơn, nhưng lại tốn thời gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.