Chương 139: Đi vào tòa tháp
Cho dù có xảy ra chuyện gì, họ cũng không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc nào.
Giữa đám đông lớn tụ tập này, một bóng người mặc áo choàng lặng lẽ di chuyển qua và bắt đầu bước lên tầng một của tháp.
Nhìn thấy điều này, tất cả những người khác tụ tập ở sảnh tầng trệt liền nổi lên một tiếng ồn ào lớn.
"Cái quái gì vậy?"
"Sao người đó có thể đi lên được?"
"Heh. Đừng lo. Đó chỉ là thằng ngu mới vô game cố tỏ ra thông minh thôi. Bây giờ chờ xem trò hề của nó thôi"
Giống như người chơi đã nói, ngay khi bóng người mặc áo choàng bước lên cầu thang, một lính canh gần đó lao tới và chặn đường.
"Dừng lại. Anh không thể vào các tầng trên. Hiện giờ anh chỉ được phép đi vào sảnh thôi." Người đó nói ra quy tắc một cách rõ ràng.
Đám đông xôn xao tất cả nhìn nhau và cười khúc khích.
Họ đã phải ở đây đợi từ lâu vì quy định đó. Vậy mà người này đòi muốn đi lên dễ dàng như vậy sao?
Nằm mơ đi!
Họ nhìn với vẻ thích thú, chờ đợi cảnh tượng quen thuộc người đó sẽ đi nịnh bợ lính canh và thương lượng.
Bọn họ trước đó ai cũng đều làm qua hết rồi.
Nhưng dù làm thế nào… kết quả cuối cùng sẽ chỉ có một!
Họ sẽ bị đá ra lại sảnh chính không thương tiếc.
Khi nhiều người chơi cười thầm và chờ đợi người mặc áo choàng bị tát và đuổi xuống, tay người đàn ông di chuyển và người đó lấy ra thứ gì đó lấp lánh từ kho đồ của mình.
"Cái gì vậy?"
"Trên tay tên đó cầm cái gì vậy?"
Mọi người bắt đầu thảo luận bằng những giọng nói thì thầm.
Họ đã từng thấy qua có người cầu xin và khóc lóc đủ thứ, nhưng bây giờ mới thấy có vụ mới này.
Giống như họ, lính canh cũng biểu hiện sự kinh ngạc.
Anh ta ngay lập tức cứng đờ và lùi lại.
"Tôi xin lỗi, thưa ngài. Xin lỗi vì sự mạo phạm của tôi. Xin mời ngài đi tiếp. Nếu ngài cần bất kỳ thông tin nào, xin hãy cho tôi biết."
Lính canh hoàng gia không những rất lịch sự, mà còn xin lỗi người chơi mặc áo choàng.
Mọi người đều kinh ngạc trước sự xoay chuyển chóng mặt này.
Và ngay trước mắt họ, người chơi với khuôn mặt bị che phủ bước lên cầu thang và bình thản bước lên.
Không thể tin được chuyện này, hai người chơi khác nhanh chóng chạy lên cầu thang để thử vận may, nhưng họ ngay lập tức bị đá xuống bởi một lính canh trông rất nghiêm nghị.
Đoán rằng thứ mà người đó đã lấy ra là một đống tiền vàng, một số người chơi khác cũng cố gắng đi lên và hối lộ lính canh, nở một nụ cười gian xảo, nhưng họ cũng bị đá ra một cách không thương tiếc.
Một người chơi đặc biệt cứng đầu thậm chí bị đưa vào tù vì cố gắng hối lộ.
Sau khi chứng kiến điều này, không ai dám bắt chước người chơi mặc áo choàng và im lặng nghiến răng, chờ đợi người đó quay trở lại.
Chỉ khi đó họ mới có thể nhận được một số thông tin về sự việc bí ẩn này.
Trong khi đó, sau khi lên tầng một, Trần Trường không còn bận tâm đến việc che mặt.
Không có người chơi nào khác xung quanh, vì vậy hắn bỏ áo choàng che mặt và nhìn người phụ nữ ngồi trước quầy.
Người phụ nữ ngay lập tức chú ý đến hắn và nở một nụ cười lịch sự.
"Thưa ngài, hôm nay tôi có thể giúp gì cho ngài?" Cô chào hỏi hắn với sự tôn trọng.
Tuy nhiên, Trần Trường không có tâm trạng để trao đổi xã giao với tiếp tân xinh đẹp của tòa tháp.
Hắn trực tiếp ném thứ mà hắn đang cầm trong tay lên quầy và đi thẳng vào vấn đề.
"Tôi muốn nộp những thứ này cho Hội đồng."
Đôi mắt của người phụ nữ ngay lập tức mở to ngạc nhiên và cô không thể kìm được tiếng thở hổn hển.
"Ah… Đây là…"
"Ah… xin chờ một chút, thưa ngài. Tôi sẽ đi gọi chủ quản của tôi." Người tiếp tân chạy đi sau khi nhìn chằm chằm vào Trần Trường, như một con hươu b·ị b·ắt gặp trong ánh đèn pha.
"Được." Trần Trường gật đầu và nhìn người phụ nữ đi mất, hắn bắt đầu nhìn xung quanh.
Hắn bắt đầu với bảng nhiệm vụ mà gần như trống rỗng ngoại trừ một nhiệm vụ duy nhất, thưởng 100 điểm danh tiếng cho việc săn lùng một nữ quỷ phản bội.
"Hmmm… cái này cho rất nhiều điểm kinh nghiệm, nếu mình có thời gian có lẽ sẽ làm cái này, nhưng hiện tại… không cần."
Trần Trường sau đó đi qua xem xét vài mảnh thiết bị trưng bày.
Có cung, kiếm, đao, giáo và tất cả các loại v·ũ k·hí.
Tất cả đều có ánh sáng đen bóng tuyệt đẹp và trọng lượng ghi trên chúng là vài tấn.
Nếu không có ghi con số to đùng như vậy, nhìn ở mặt ngoài, chúng hoàn toàn trông bình thường.
Nhưng Trần Trường cảm thấy tim mình đập nhanh khi hắn bước gần chúng.
Hắn đã khao khát cầm một trong những thứ này biết bao trong kiếp trước của mình!
Chúng có thể trông bình thường, nhưng chúng hoàn toàn không tầm thường hoặc thậm chí không hề bình thường.
Chúng là v·ũ k·hí hạng nhất mà mọi người chơi sẽ không thể không thèm khát.
Một trong số chúng đủ để nâng tầm người sử dụng lên cao hơn những người đồng cấp ít nhất 5 hoặc 10 cấp độ!
Chúng là v·ũ k·hí cấp Sử thi!
Và mỗi cái đều có giá đáng kinh ngạc, 1 triệu vàng!
Nhưng cho dù có mắc như vậy, trong tương lai, mỗi thủ lĩnh bang hội sẽ không tiếc tiền đầu tư vào việc mua một cái, vì điều này cho thấy sức mạnh của bang hội.
Chúng là những v·ũ k·hí tốt nhất, mà người chơi có thể tiếp cận và tương đối dễ cầm tới được.
Đây cũng là giấc mơ của vô số người chơi, muốn chiến đấu khi chính mình cầm những thứ v·ũ k·hí này.
Tuy nhiên, ngay cả khi có đủ đồng tiền vàng, không phải ai cũng có thể mua những trang bị v·ũ k·hí loại này.
Trong kiếp trước của Trần Trường, có một bang hội được thành lập từ những nhà tư bản, tài phiệt ở ngoài đời.
Một thành viên cao tầng của bang hội đó đã đặt cược hết toàn bộ tài sản, và mua một bộ hoàn chỉnh các món v·ũ k·hí cấp Sử thi từ tháp, nhưng cũng qua đó mà tự làm mình và bang hội phá sản.
Nhiều người chỉ trích người đó ngu ngốc, và nhiều người cũng khen ngợi người đó vì đã dám nghĩ lớn và làm lớn.
Tuy nhiên, cuối cùng, cuộc sống của người đó kết thúc bi thảm vì chính khoản đầu tư đó. Một người chơi không thể hoàn toàn dựa vào trang bị được.
Thay vì áp đảo tất cả những đối thủ của mình như người đó muốn, người đó lại trở thành trò cười.
Nguyên nhân là vì người đó bị nhiều bang hội cỡ trung săn lùng không ngừng, tất cả đều nhắm đến trang bị lấp lánh mắc tiền trên người đối phương, và trong vòng một ngày, người đó đã bị lột sạch chỉ còn chừa lại đồ lót.
Mỗi mảnh trang bị trên người đều b·ị c·ướp!
"Tội nghiệp." Trần Trường cười.
Đó là một sai lầm nghiêm trọng khi đánh giá thấp sự tàn nhẫn của trò chơi này.
Hắn đã biết nó quá rõ.
Khi hắn bắt đầu bước ra khỏi khu trưng bày v·ũ k·hí, người chủ quản giá·m s·át củ tháp, một phụ nữ cao hơn và trưởng thành hơn một chút chạy xuống cầu thang từ tầng trên, theo sau là nhân viên trước đó.
"Thưa ngài, xin thứ lỗi cho tôi. Nếu tôi biết rằng ngài sẽ đến hôm nay, tôi sẽ đích thân chờ để chào đón ngài." Cô thở dốc với đôi gò bồng lắc lư điên đảo.
"Xin hãy cho tôi biết, tôi có thể giúp gì cho ngài."
Trần Trường không trả lời cô ngay lập tức và bình tĩnh trở lại quầy trước đó.
Trên đó, hắn đặt không chỉ một mà là 10 món từ kho của mình.
Chúng có màu vàng rực rỡ và tỏa sáng với ánh sáng chói lọi.