Chương 140: Tước vị
Chủ quản nuốt nước bọt lo lắng trước cảnh tượng này và thì thầm bằng giọng thấp.
"Ah… ngài muốn nộp những thứ này phải không?"
"Đúng," Trần Trường trả lời, đẩy các món đồ về phía hai người phụ nữ một cách bình thường.
Đây là những huy hiệu vàng hắn đã thu thập từ lần chạy hầm ngục sào huyệt của Decabria, hầm ngục đầy các ác quỷ cấp Ưu Tú.
Cả hai người phụ nữ đều hít vào một hơi sâu, bắt đầu nhặt các món đồ với vẻ tôn trọng và kính cẩn.
Nhưng đây không phải là sự tôn trọng dành cho những huy hiệu này, thay vào đó là sự tôn trọng họ dành cho Trần Trường.
Đôi mắt họ lấp lánh sự ngưỡng mộ dành cho chuyên gia bí ẩn đứng trước mặt họ.
Để có được nhiều huy hiệu như vậy là bằng chứng của sức mạnh và dũng cảm của hắn.
Trái tim họ đập loạn nhịp khi gặp một nhân vật tầm cỡ như vậy.
Những ánh mắt lấp lánh rụt rè nhìn về phía chuyên gia, hai người phụ nữ thu thập tất cả các huy hiệu trên quầy, và ngay khi họ lấy đủ mười cái, Trần Trường liền nhận được một loạt tiếng chuông báo.
[Ding. Bạn đã nhận được 500 điểm danh tiếng]
[Ding. Bạn đã nhận được 500 điểm danh tiếng]
…
…
…
…
[Ding. Bạn đã được trao danh hiệu 'Hiệp sĩ']
[Ding. Bạn đã được trao danh hiệu 'Lãnh chúa']
[Ding. Bạn đã được trao danh hiệu 'Nam tước']
[Ding. Bạn có đủ điểm danh tiếng và bạn cũng đã thành thạo một nghề. Bạn đã được trao danh hiệu 'Tử tước']
Một ánh sáng vàng xuất hiện trên người Trần Trường, khi hắn liên tục được nhận các thông báo khác nhau nhiều như mưa.
Mặc dù quần áo của hắn bị rách tơi tả, và các món đồ ttreen người của hắn đã sờn mòn và dính đầy các bào tử bồ công anh và vài loại bông hoa dại, nhưng ngay lúc này, hai người phụ nữ nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ rõ rệt.
Họ biết rằng người này đã trở thành quý tộc và hắn không phải là nhân vật mà họ có thể dễ dàng bắt chuyện.
Đây có lẽ là cơ hội duy nhất trong đời để họ tương tác với hắn.
Chủ quản vội vàng ưỡn ngực mình ra phía trước muốn gây ấn tượng với Trần Trường bằng khe ngực sâu, nhưng hắn đã bước chân ra ngoài.
Hắn kéo lại áo choàng để che mặt và bình tĩnh đi xuống cầu thang.
Mục đích chính của hắn khi đến đây đã hoàn thành, mặc dù hắn còn có những việc khác để làm ở đây, nhưng thời điểm hiện tại là chưa đúng lúc.
Khi Trần Trường đi xuống, ngay lập tức, những người chơi đông đúc trong sảnh dưới chuẩn bị lao tới hắn.
Tuy nhiên, trước khi họ có thể tiến về phía hắn, bốn hiệp sĩ bước ra từ bóng tối và đứng cạnh hắn, bao quanh hắn như những ngọn núi cao.
"Tránh đường cho Lãnh chúa!"
"Tránh đường cho Lãnh chúa!"
Họ cất giọng và lạnh lùng nhìn đám đông xung quanh, lập tức làm mọi người im lặng.
Từ vẻ mặt của họ, rõ ràng là họ đang nghiêm túc hành động, nên không ai dám tiếp cận Trần Trường nữa.
Và cứ như thế, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, người đó bình tĩnh bước ra ngoài với sự bảo vệ của các hiệp sĩ.
Không ai có thể kịp thời phản ứng biến hóa này.
Họ đã định theo dõi hắn và tìm cách dò hỏi thông tin từ hắn, ngay khi hắn bước xuống cầu thang.
Nhưng giờ hắn đã đến và đi như gió, và mọi người chỉ trơ mắt nhìn nhau như bầy cừu ngơ ngác.
"Cái quái gì đang xảy ra vậy?"
"Người hiệp sĩ đó gọi cái người hồi nãy là Lãnh chúa đúng không?"
"Một người chơi vậy mà lại có thể trở thành Lãnh chúa? Chuyện đó là không thể nào!"
"Ừ, điều đó không thể nào. Chẳng phải tất cả chúng ta đều đang vật lộn để trở thành một hiệp sĩ sao? Làm sao anh ta có thể trở thành Lãnh chúa sớm như vậy?"
"Đúng. Người đó có lẽ là một NPC!"
"Heh. Các người chỉ nhận ra bây giờ thôi sao? Chẳng phải tôi đã nói từ lâu rồi sao? Một lũ ngu. Các người vậy mà còn không biết phân biệt người chơi với NPC."
"Câm mồm."
Không chú ý đến đám đông sau lưng mình, Trần Trường tiếp tục đi ra ngoài.
Và một khi ra ngoài, hắn lẩm bẩm với các hiệp sĩ bằng giọng nhỏ để họ ngừng theo mình.
Vài giây sau, hình bóng của hắn biến mất vào các con phố đông đúc.
….
….
Bên trong mạng lưới ngục tối ngầm...
Một cô gái trẻ gầy gò độ tuổi thiếu niên tựa đầu mệt mỏi vào bức tường nhà tù lạnh lẽo.
Mặc dù trò chơi này đã rất vui cho đến bây giờ, nhưng hiện tại cô ghét nó vô cùng.
Trò chơi nào lại nhốt người trong ngục tối thiệt cơ chứ, khiến họ không thể ra ngoài, thậm chí không thể liên lạc với ai?
Nếu họ không thể liên lạc với ai, thì làm sao có thể nhờ giúp đỡ?
Làm sao họ có thể thoát khỏi địa ngục nơi này?
Trước tầm mắt u tối không có lối nào mà để thoát ra, điều này khiến cô rất lo lắng.
Hơn nữa, không hiểu sao cô cảm thấy nơi này còn rất lạnh và âm u.
Ngọc Mai rùng mình và lắc lư cơ thể, cố gắng loại bỏ cảm giác rùng rợn đang bám lấy cô.
Nơi này khiến cô rất bất an và họ đã ở đây suốt nhiều giờ đồng hồ rồi.
"Chị Nguyệt Anh, chuyện gì đang xảy ra vậy? Đã lâu rồi. Em không nhận được bất kỳ tin nhắn nào từ anh hai. Em cũng không thể gửi tin nhắn ra ngoài. Chúng ta còn phải ở đây bao lâu nữa?"
"Anh ấy thậm chí còn không biết chúng ta đang ở đây! Làm sao anh ấy tìm được chúng ta?"
"Anh ấy sẽ tìm chúng ta khắp nơi, như vậy ít nhất cũng phải mất mấy tiếng đồng hộ! Trời ơi, họ không để chúng ta ra khỏi đây sao?"
"Chúng ta thậm chí không thể đăng xuất! Trò chơi này là cái quái gì vậy trời!"
Cô than thở với giọng mệt mỏi, vì họ thậm chí không được cho ăn uống gì.
Điều kiện trong nhà tù thực sự rất tồi tệ.
Nguyệt Anh ở phòng giam bên cạnh nghe thấy tiếng khóc của cô gái tội nghiệp nhưng cô không có tâm trạng để trò chuyện.
Lúc này, cô rất lo lắng về phản ứng của Trần Trường.
Đây là lần thứ hai cô trực tiếp hoặc gián tiếp khiến em gái hắn gặp rắc rối!
Hơn cả việc thoát ra khỏi nhà tù này, cô càng thêm lo lắng về chuyện này.
Vì vậy, cô vô thức nói vài lời để an ủi cô gái.
"Ahhhh! Thật là không công bằng, chị ơi. Chúng ta không làm gì sai cả. Em đồng ý là chúng ta làm không phải nhưng điều này thật quá đáng. Mấy ông già đó thật khốn kiếp."
Giọng Ngọc Mai tiếp tục vang lên lớn tiếng trong căn phòng giam im lặng.
Nguyệt Anh cũng trả lời cô mỗi khi cô bé phàn nàn, nhưng cô chìm đắm trong suy nghĩ của mình, lo sợ chuyện gì đó.
Giữa lúc này, thỉnh thoảng có tiếng người bước chân vào, hai người hy vọng nhìn lên nhưng chỉ thấy những người lính tuần tra.
Cứ như vậy, vài giờ đã trôi qua như thế và có vẻ như họ sẽ không thể sớm ra ngoài.
Sau một lúc, Ngọc Mai trở nên lo lắng hơn khi bắt đầu đối mặt với một vấn đề mới.
"Ah! Chị Nguyệt Anh, em phải đi tiểu gấp. Ah. Em phải làm sao?" Cô nhìn với vẻ ghê tởm vào chiếc xô sắt ở góc phòng giam.
"Không. Không. Không. Em sẽ không dùng cái đó. Ahh."
Có lẽ vì cô bé tự nhiên nhắc đến chủ đề này, giờ Nguyệt Anh cũng cảm thấy cần phải giải tỏa.
"Ngọc Mai, đừng nói mấy chuyện này nữa." Cô cười gượng.
Lúc đầu, cả hai không quá khổ sở, nhưng khi thời gian trôi qua, tâm trạng của họ bắt đầu đi xuống và giờ hai người đã chạm đáy và cực kỳ u khuất.
Ngọc Mai gần như bật khóc, đột nhiên có một loạt tiếng bước chân vang lên, khiến cả hai ngay lập tức phấn chấn.