Chương 142: Giải thích
"Dừng lại. Ngọc Mai, em nói trước đi."
"Ah… Anh… Ummm… Chuyện đó…"
"Trần Trường, tôi có thể kể cho anh nghe được không?" Nguyệt Anh lên tiếng.
Bây giờ khi họ đã bình tĩnh lại, cô đã suy nghĩ rõ ràng và muốn nói chuyện với Trần Trường về thuộc tính mới của mình và tất cả những gì đã xảy ra sau khi cô mở ra nó.
Cô nhanh chóng kể lại cho hắn về chi tiết nhiệm vụ từ chiếc vòng cổ và thuộc tính quyến rũ.
Đôi mắt của Trần Trường nhíu lại và vầng trán hắn nhăn lại.
Hắn đã nghe nói về thuộc tính này trước đây nhưng biết rất ít về nó.
Ngoài 'quyến rũ' còn có các thuộc tính đặc biệt khác mà một số người khác đã mở khóa.
Tuy nhiên, thông tin về những thứ này rất hạn chế vì đây là những trường hợp hiếm hoi và những người may mắn mở khóa chúng không công khai những bí mật này.
Trần Trường nghe tất cả một cách kiên nhẫn và không vội kết luận.
Hắn có thể không biết nhiều về điều này nhưng vẫn đủ kiến thức để đưa ra một số suy đoán có cơ sở.
"Được rồi. Vậy làm sao hai người lại b·ị b·ắt?"
Sau khi nghe lời hắn, Ngọc Mai, người đứng im lặng cho đến bây giờ trở nên bối rối hơn.
Mọi thứ đã xảy ra sau đó hoàn toàn là do sự thiếu kiên nhẫn và lòng tham của cô.
Cô muốn chạy đi đâu đó và chôn đầu mình xuống đất.
Nguyệt Anh cũng cảm thấy cực kỳ xấu hổ khi nói về phần này.
Cô không phải là người như vậy.
Cô chưa bao giờ làm điều gì như vậy trước đây.
Cô chỉ bị cuốn theo khi đồng phạm của mình liên tục khuyến khích.
Nhưng bây giờ khi nghĩ lại, cô không hiểu tại sao mình lại nghe theo lời của một đứa trẻ mười bốn tuổi.
Cô ngước lên nhìn mặt Trần Trường, thấy rằng hắn sẽ không bỏ qua cho họ khi chưa nghe hết toàn bộ câu chuyện, nên cô cắn môi và tiếp tục.
"Ahem… là…"
"Vì thuộc tính mới này... các NPC... ý tôi là các trưởng lão trong các sảnh huấn luyện... ahem... họ có vẻ rất thân thiện với tôi.. nên..."
"Hmmm?" Lông mày của Trần Trường nhướn lên ngạc nhiên.
Nhìn hai người đỏ mặt và lúng túng, hắn gần như có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.
"Hai người đã đi vòng quanh học tất cả các kỹ năng nghề bằng cách nói chuyện ngọt ngào với các NPC hả?
"Một chút thôi..." Nguyệt Anh quay đi trong sự xấu hổ.
"Một chút là sao? Bao nhiêu kỹ năng nghề?"
"Khụ. Khụ. Tất cả."
Lần này Trần Trường không còn giữ bình tĩnh được nữa và hỏi cô một cách vội vàng.
"Tất cả? Ý cô là chỉ học kỹ năng cấp độ tập sự cho tất cả các kỹ năng nghề hả?"
"Không." Nguyệt Anh lắc đầu.
"Tất cả đều lên đến cấp độ trung cấp."
Cô không muốn Trần Trường hiểu lầm và nhanh chóng thêm vào.
"Umm… Tôi thực không làm gì cả. Tôi chỉ hỏi và họ cho hết mọi thứ."
"Bọn tôi chỉ… ý tôi là chỉ mình tôi.. tôi xin lỗi."
"Đây là lỗi của tôi. Tôi lại khiến cả hai gặp rắc rối." Nguyệt Anh lo lắng bồn chồn.
Cô càng lo lắng hơn vì Trần Trường không nói gì cả.
Nhưng hắn có thể nói gì đây?
Trần Trường hoàn toàn cứng họng.
Hắn cảm thấy cổ họng mình khô khốc, nghĩ về việc những người khác trong trò chơi hiện tại có lẽ đang bán sống bán c·hết luyện cấp để nâng cấp các nghề khác nhau, một cách cực kỳ khó khăn.
Không chỉ tỷ lệ thành công cực kỳ thấp, mà còn rất khó để có được công thức và nguyên liệu vì hai cái này có tỷ lệ rơi rất thấp.
`
Và cô ấy đạt được mọi thứ chỉ bằng cách..hỏi thôi sao?
Cô ấy hỏi và đám huấn luyện viên cho cô hết?
Lời giải thích kiểu gì vậy?
"Chỉ có các kỹ năng... hay là..."
"Uhm. Tôi cũng nhận được một loạt công thức." Nguyệt Anh nhanh chóng trả lời hắn.
Cô nói điều đó một cách bình thường như thể đó là ưu đãi giảm giá 'Mua một tặng một'.
Và nhìn thấy Trần Trường đã bình tĩnh lại, Ngọc Mai cũng cười tươi và thêm vào. "Anh, chị Nguyệt Anh có rất nhiều công thức!"
Trần Trường nhìn hai người đang chờ đợi sự công nhận của hắn và cười khổ.
Hắn sẽ nghĩ về điều này sau khi đi vào vấn đề chính.
"Nếu mọi việc diễn ra suôn sẻ như vậy, thì làm sao hai người lại bị vào tù?"
Ngọc Mai và Nguyệt Anh nhìn nhau rồi Nguyệt Anh giải thích, "Chuyện chúng tôi bị vào tù… Hmmm… Điều này… Chúng tôi cũng không biết tại sao nữa."
"Một giây trước, đám người huấn luyện viên còn đứng xung quanh, trò chuyện với chúng tôi rất thân thiện, nhưng giây sau đó tự nhiên sắc mặt trở nên căng thẳng, họ bắt đầu gọi chúng tôi là l·ừa đ·ảo và g·ian l·ận."
"Không có nói lời giải thích nào, họ ngay lập tức gọi lính gác và yêu cầu đưa chúng tôi đi."
"Họ rất tức giận. Trông họ thực sự rất tức giận."
"Hmmm… " Trần Trường lại một lần nữa không biết nói gì.
Những gì Nguyệt Anh mô tả dường như rất khó xảy ra.
Tự nhiên đám người đó lại đi đến mức độ bỏ tù hai người mà không có chịu bất kỳ kích động nào?
Đặc biệt là các trưởng lão huấn luyện viên trong sảnh huấn luyện?
Những người này trong thành phố có hành vi khác với những người huấn luyện ở thị trấn và hiếm khi tương tác với người chơi, nhưng để nổi giận và trừng phạt họ mà không có lý do thì sao có thể?
Điều này nghe không đáng tin chút nào.
"Có thật sự là như vậy không?" Trần Trường hỏi lại, lần này nhìn vào em gái mình.
Ngọc Mai nhanh chóng gật đầu lên xuống.
Đây đúng là những gì đã xảy ra, họ không kể thiếu chi tiết nào.
"Được rồi. Có vẻ như chúng ta không cần phải lo lắng nữa." Trần Trường thư giãn một chút.
Hắn đã có đáp án mơ hồ về nguyên nhân của sự việc này.
'Quyến rũ' của Nguyệt Anh là một thuộc tính độc nhất.
Nó có thể mang lại cho cô nhiều lợi ích hơn so với những người chơi khác.
Đây có thể là lý do tại sao cô ấy có thể học tất cả các kỹ năng nghề một cách dễ dàng như vậy.
Các NPC thực sự bị quyến rũ bởi sự hiện diện của cô ấy.
Nhưng đồng thời, nó cũng sẽ có những nhược điểm riêng.
Vì vậy, khi sự quyến rũ hết tác dụng, mọi thứ liền sẽ thay đổi.
Những gì hai người đã trải qua có lẽ là một kiểu phản ứng ngược lại vì đã vô tình, hoặc cố ý quyến rũ các huấn luyện viên.
Trần Trường không muốn đưa ra một lời giải thích cụ thể mà không có xác nhận trước, vì vậy hắn không nói gì lúc này.
"Chúng ta hãy ra khỏi thành phố trước rồi trò chuyện chi tiết." Hắn lấy từ kho đồ của mình ra hai chiếc áo choàng đen dài, đưa mỗi người một chiếc.
"Từ giờ, tôi nghĩ tốt nhất là hai người nên che mặt khi đi lại."
"Ah… chúng ta phải làm vậy sao?" Ngọc Mai thử trọng lượng của chiếc áo choàng trên tay và không tỏ vẻ hài lòng.
"Ừ. Tốt hơn như vậy. Gần đây anh đã tạo ra vài kẻ thù và hai người có vẻ cũng giỏi gây chuyện, nên làm vậy để ít nhất thêm lớp phòng bị."
Hai người gật đầu và mặc áo choàng mới hơn.
Ban đầu, họ không mấy hài lòng với nó nhưng khi họ thấy rằng áo choàng là vật phẩm hiếm, mang lại sự gia tăng tốt cho các thuộc tính của họ, mắt họ sáng lên và họ vui vẻ mặc chúng.
Thái độ vô tư của họ khiến Trần Trường thở dài và cười bất lực.
Hắn không muốn nán lại nhà tù lâu hơn nữa và bắt đầu bước đi.
"Được rồi. Ra khỏi đây thôi. Anh có vài món quà cho hai người."
"Hả? Quà gì vậy anh?" Mặt Ngọc Mai rạng rỡ.
Chỉ trong một giây, cô liền quên đi những giờ khổ sở vừa qua.
Trần Trường cười và vỗ đầu cô.
"Không phải ở đây. Khi chúng ta ra ngoài, anh sẽ cho em xem."
Ngọc Mai gật đầu cười, và cả hai cùng đi bên cạnh nhau.