Game Online: Người Chơi Trọng Sinh

Chương 145: Golem Titan (1)




Chương 145: Golem Titan (1)
“Nếu anh lo lắng về chúng tôi, thì chúng tôi không cần phải chơi trò chơi, hoặc là chúng tôi chỉ cần ở trong các thị trấn và thành phố như trước đó, và tập trung nâng cấp kĩ năng nghề.”
“Lần này chúng tôi sẽ cẩn thận hơn và không giao dịch với NPC một cách bất cẩn. Anh hãy giữ mấy thứ này đi. Đưa chúng cho hai bọn tôi như thế này thì quá lãng phí.”
Nghe lời của cô, Ngọc Mai nghe vậy mới nhận ra điều này, và lời cô định nói ra bị kẹt lại trong cổ họng và nuốt lại.
Bây giờ cô không thể phủ nhận điều hiển nhiên.
Khi cô đã loại bỏ tất cả những gì không thể, thì những gì còn lại, dù khó tin đến đâu, cũng chính là sự thật.
“Anh, có phải anh là người chơi hạng 1 không?”
“Hmmm?” Trần Trường nhướng mày.
“Ý em là bảng xếp hạng cấp độ? Chắc là vậy.” Hắn nói một cách rất thoải mái nhưng cô gái nhỏ nhìn hắn với vẻ không tin.
Phải mất một giây để lời nói của hắn hoàn toàn đi vào đầu cô bé.
“Trời ơi! Anh tuyệt quá! Anh tuyệt vời quá đi!”
Không chờ đợi câu trả lời của hắn, Ngọc Mai nhảy lên ôm chặt lấy Trần Trường.
Cô thực sự cảm thấy rất hạnh phúc và phấn khích cho hắn.
Người khác có thể không biết, nhưng cô biết hắn đã chịu đựng rất nhiều trong suốt thời gian qua.
Khi cha mẹ họ q·ua đ·ời, tình trạng của họ chỉ trở nên tồi tệ hơn và hắn luôn một mình gánh chịu hết.
Và ngay cả bây giờ… hắn vẫn tiếp tục làm như vậy.
Nước mắt xuất hiện trong mắt cô, cô không để ý đến các trang bị kim loại và da thuộc trên người Trần Trường, cứ ôm chặt lấy hắn và tiếp tục khóc.
“Ngốc này. Tại sao lại khóc?” Trần Trường cười bất lực.
“Nếu có người tặng quà cho em, em phải vui chứ. Không nên phản ứng như thế này, ngốc à.”

“Không anh.”
Ngọc Mai nhìn lên hắn với đôi mắt đẫm lệ và mũi chảy nước, “Anh nên giữ hai con này. Anh có thể trở nên tuyệt vời hơn nữa.”
“Em không muốn trở thành gánh nặng cho anh. Không phải thế này.” Cô kiên quyết lắc đầu.
“Em!” Trần Trường không biết nói gì.
Có vẻ như hai người này sẽ không chấp nhận trừ khi hắn giải thích đúng cách.
“Nhân tiện… ai nói anh chỉ có hai con? Anh chỉ tặng hai con này cho hai người, anh còn những con khác mà.”
“Nhưng chúng ta nói cái này sau được không?”
“Chúng ta không nên để đám bạn kia đợi lâu quá.”
Trần Trường mỉm cười, quay lại chú ý đến những người chơi bối rối đang chiến đấu, bọn họ đều đang nghiến răng kèn kẹt trong cơn giận dữ.
Một nhóm người chơi cấp 20 có thể t·ấn c·ông một boss cấp 60 được chứ?
Muốn hạ gục một golem titan với chỉ từng này người ư?
Không thể nào!
Nhìn ba mục tiêu của mình đứng trong một loại rào chắn nào đó và bình thản quan sát tất cả các đợt t·ấn c·ông đổ xuống, các người chơi đứng xung quanh càng thêm tức giận.
"Trưởng nhóm, nhìn kìa. Trong khi chúng ta đang gồng cơ đít ra đòn như vầy, bọn nó lại đang ôm ấp cười đùa kìa." Một người chơi cắn móng tay và nhổ nó ra trong cơn giận dữ.
"Hai cô gái đó đang ôm thằng đó hả? Má, sướng vãi l vậy trời?” Một người khác hét lên, giọng đầy cay đắng.
"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Chuyện gì vậy?"
"Hai thứ to lớn kia là gì vậy? Bọn nó nhìn trông giống như golem, nhưng mà thế quái nào mà bọn nó đột nhiên xuất hiện?"

"Không có bất kỳ bài viết thảo luận hay đề cập nào về cái này hết. Tụi bây biết cái đó là cái gì không? Giải thích với coi"
"Trưởng nhóm, các thành viên hội đồng cấp cao của bang hội chúng ta có biết gì về chuyện này không?"
Nhóm người chơi bắt đầu bực tức và đổ dồn sự tức giận về phía trưởng nhóm của họ, người đã mời họ đến đây để tuyển dụng người trước mặt.
Nhiều người trong số họ đã đề xuất một hình thức tuyển dụng hòa bình hơn, nhưng trưởng nhóm đã nhất quyết chiến đấu và g·iết người đó vài lần trước để làm người đó biết sợ.
Và bây giờ… có vẻ như khó mà làm được.
Trưởng nhóm ngẩn ngơ nhìn các thành viên trong đội ngũ, không biết phải nói gì.
Gã thậm chí còn không thấy ba người đứng trong rào chắn mana kia đang làm gì, chứ chưa nói đến việc nghe những gì đồng đội đang phàn nàn.
Đôi mắt của gã chỉ dán chặt vào hai con golem khổng lồ quái dị.
"Hai thứ đó là gì vậy? Cái này, lần đầu tiên mình mới thấy." Gã cũng ngơ ngác nói.
Lúc đầu, họ đều cho rằng họ đang chiến đấu chống lại một loại quái vật được triệu hồi nào đó và giữ vững tự tin.
Không thể nhìn nó trông mạnh mẽ, mà cho rằng nó mạnh tương đương được.
Và các người chơi cũng không phải là những người chơi bình thường.
Họ là những người chơi tinh nhuệ từ một bang hội hạng trung.
Dù họ có thể không so sánh được với các chuyên gia của các bang hội hàng đầu, họ vẫn tốt hơn đại đa số người chơi hiện tại trong trò chơi.
Họ cũng có niềm kiêu hãnh riêng, vậy làm sao họ có thể dễ dàng lùi bước?
Bất chấp hai con golem khổng lồ đứng bên cạnh mục tiêu, họ vẫn tiếp tục t·ấn c·ông một cách điên cuồng.
Rõ ràng, những con golem mà họ đang chiến đấu đã dựng lên một loại rào chắn nào đó nên các đòn t·ấn c·ông của họ không thể xuyên qua.
Tuy nhiên, không có rào chắn nào có thể giữ mãi mãi.
Đây có thể là con át chủ bài của đối phương.

Vì vậy, họ tiếp tục không ngừng kích hoạt từng kỹ năng một, thậm chí bổ sung cho thanh mana gần như cạn kiệt của mình bằng các loại thuốc và đồ ăn.
Nhưng điều này tiếp diễn mà không có hồi kết và với mỗi giây trôi qua, sự bực tức của họ chỉ tăng lên.
"Trưởng nhóm, tại sao rào chắn vẫn chưa bị phá?"
"C·hết tiệt, tôi đã dùng hết lọ thuốc mana cuối cùng rồi. Chúng ta còn phải đánh bao lâu nữa?"
Trưởng nhóm cũng không biết phải nói gì.
"Chỉ cần... ờ ờm... tiếp tục t·ấn c·ông." Gã lẩm bẩm một cách đờ đẫn, đầu óc làm việc quá tải để load tình cảnh gì đang xảy ra.
Gã có một cảm giác không tốt rằng gã có vẻ đã tiếp cận đối phương một cách thù địch không cần thiết, và tự dưng đi tạo ra một kẻ thù không nên có.
"C·hết tiệt. Tại sao mình lại nghe lời ả phụ nữ chó đẻ đó vậy trời?" Gã nguyền rủa trong lòng, nhưng bây giờ đã quá muộn.
Gã chỉ có thể tự trách mình vì dính đến xui xẻo này.
"Tiếp tục... t·ấn c·ông..." Gã lẩm bẩm một cách yếu ớt, mặc dù gã đã cảm thấy rằng cách này cũng chẳng hiểu quả đến đâu.
Ở phía bên kia, Trần Trường cười thầm.
Thật là một rào chắn mạnh mẽ!
Ngay cả khi một trăm người chơi cùng nhau tiếp tục tung đòn hướng vào đây, thì vẫn rất khó để làm suy yếu rào chắn.
Bởi vì đây là một loại ma pháp hoàn toàn khác so với các đòn t·ấn c·ông mà họ đang sử dụng.
Vì vậy, cho dù họ có cố gắng đến đâu, tại thời điểm này trong trò chơi, việc phá vỡ nó là gần như không thể.
Đây chỉ là một trận chiến tất bại đối với đám người đó.
Đây chính là lý do tại sao hắn không muốn bỏ cuộc tại căn cứ người lùn, trải qua rất nhiều khó khăn để lấy vật phẩm từ rương kho báu, thậm chí là đi liều mạng.
Mặc dù hắn sẽ không thể đưa những con Golem titan này ra khỏi trò chơi và tác dụng của chúng cũng sẽ giảm đi đáng kể ở các giai đoạn sau của trò chơi, nhưng chúng vẫn sẽ mang lại cho hắn nhiều lợi ích ở cấp độ hiện tại.
Với việc có bọn nó, hắn có thể yên tâm làm việc của mình và không phải lo lắng quá nhiều, vì hắn đã chuẩn bị vệ sĩ cá nhân cho hai cô gái này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.