Chương 164: Đội đột kích tại nghĩa địa
Vì vậy, khả năng những người này đến được đây là khá thấp.
Chắc chắn họ ở đây vì một nhiệm vụ nào đó, Trần Trường cảm thấy rằng nhiệm vụ này có lẽ liên quan đến viên đá quý mà hắn đã c·ướp.
"Fu fu. Thật là hoàn hảo."
Trần Trường mở miệng cười như một con sói xám xấu xa, tiếp tục di chuyển qua rừng tìm kiếm một nơi quen thuộc, một nơi thường có ở tất cả các khu vực, nghĩa trang.
Sau khi rời khỏi khu vực thác nước, gió cũng bắt đầu thổi mạnh lên và hắn không cần phải cẩn thận kiềm chế bước chân của mình nữa.
Ẩn mình trong tiếng lá xào xạc và tiếng cành cây gãy, hắn đã di chuyển một đoạn xa, không lâu sau đã đến chỗ mà hắn đang tìm kiếm.
Trần Trường ngay lập tức đi chậm lại, đảm bảo rằng bản thân đã được ẩn mình kỹ.
Sau đó, hắn núp sau một cái cây, và quan sát nghĩa trang từ xa.
Gần như tất cả những người chơi đ·ã c·hết đó đều đã hồi sinh, và họ dường như đang tụ tập lại bàn bạc gì đó.
Vì không có ai khác trong khu vực, những người này không bận tâm hạ thấp giọng nói làm chi, làm cho Trần Trường có thể nghe rõ mọi thứ họ đang nói.
"Sao có thể thế này?" Người đứng đầu nhóm, người mà Trần Trường đã nhận ra, miệng thốt ra.
Đây là Cổ Liêm, người đã t·ra t·ấn Trần Trường liên miên tháng ngày trong kiếp trước.
Gã là một trong những kẻ tay sai của chủ nô của Trần Trường, cố ý chọc tức hắn nhiều lần trước mặt người khác, chỉ để làm người khác giải trí và làm cho bản thân tên đó trông ngầu hơn.
Chỉ cần nhìn thấy tên đó cũng đủ làm máu của Trần Trường sôi lên, hắn siết chặt nắm đấm.
Hắn phải dồn hết sức để kiểm soát hành vi của bản thân.
Hắn có đủ các cách để tiêu diệt và xóa sổ tất cả người trước mặt mình ngay lúc này, nhưng hắn không còn đơn độc nữa.
Hắn phải nghĩ kỹ càng về hậu quả.
Chưa phải là lúc để trả món nợ của mình, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không thể chơi đùa một chút.
Cho dù không thể g·iết chúng triệt để ngay bây giờ, phá hủy và nuốt chửng linh hồn của chúng, hắn vẫn có thể g·iết chúng đủ nhiều lần để làm chúng ói mửa, nghĩ đến việc c·hết là mặt mày tái mét.
Đây đều là những người thanh niên trẻ tuổi đang ở độ tuổi sức sống phơi phới, nhưng một khi hắn làm xong, chúng sẽ không còn như trước được nữa.
Theo một cách nào đó, đây là loại trừng phạt còn tệ hơn cả việc c·hết đi.
Để chúng trải nghiệm h·ình p·hạt này trong một thời gian để chìm sâu vào sợ hãi, sau đó đợi đến khoảnh khắc, hắn quai lại tước lấy linh hồn của chúng một lần và mãi mãi.
Không tệ!
Trần Trường giơ tay để chỉnh lại chiếc mặt nạ đen trên mặt và chuẩn bị hành động, nhưng hắn dừng lại khi nghe cuộc trò chuyện của chúng khiến hắn hứng thú.
"Sao có thể thế này được? Nhiệm vụ tự nhiên hiển thị khác đi.. Nó nói là nhiệm vụ đã thất bại!" Cổ Liêm giận dữ.
"Nhiệm vụ thất bại? Cái gì?"
"Ummm... Anh chắc chứ, thủ lĩnh? Ý em là, anh đã nhìn kỹ chưa?"
Cổ Liêm thở hổn hển như cối xay và nhìn hung vào người vừa lên tiếng.
"Ý của mày là gì? Còn cái quái gì mà nhìn nữa?"
Gã thẳng tay đấm vào mặt người đó trong sự bực tức.
"Chúng ta đi cả đoạn đường này, đã tiêu tốn nhiều tài nguyên và thậm chí còn g·iết c·hết một thằng chó nào đó đã đến trước chúng ta, vậy mà tại sao, tại sao, chúng ta lại thất bại?"
"Thủ lĩnh, có người phá chúng ta." Một trong những người chữa trị ngập ngừng nói.
"Oh, giờ mày đang bịa ra lý do cho sự vô dụng của đám bọn mày? Có người nào đâu mà p·há h·oại chúng ta?"
"Mấy tụi bây không thể xử lý được một con khỉ đột gần c·hết, giờ mày còn đưa ra một lý do nhảm cưt!"
"Nếu mày làm tốt vai trò của mày đi chữa trị các thành viên, chúng ta đã không gặp rắc rối này ngay từ đầu rồi!"
"Thủ lĩnh, chúng em cũng chữa trị như mấy lần trước thôi. Ughhh. Nếu có lịch sử thao tác hành động trong game thì kéo cho anh xem từ lâu rồi! Anh phải tin em! Có ai đó t·ấn c·ông chúng ta ở bên cạnh."
Người chữa trị không biết làm thế nào để làm người này tin mình, khóc thầm trong lòng.
May mắn thay, những người khác cũng lên tiếng ủng hộ gã.
"Tôi cũng thấy vậy."
"Đúng vậy, có một vài đòn lửa p·hát n·ổ đi ra ở gần đó."
"Hmmm..." Cổ Liêm cuối cùng cũng im lặng suy ngẫm.
Lắng nghe mọi thứ trong im lặng, Trần Trường cười mỉm ở bên cạnh.
"Có lẽ đến lúc rồi nhỉ?"
Hắn muốn chờ xem họ thảo luận thêm chi tiết về nhiệm vụ, nhưng có vẻ như sẽ không xảy ra.
Hắn cũng không có nhiều thời gian.
Cổng có thể đưa tất cả bọn hắn trở lại Minh giới bất cứ lúc nào.
Vì vậy, hắn quyết định hành động trước khi quá muộn.
Nếu hắn không g·iết họ ít nhất vài lần, hắn sẽ không thể ngủ ngon đêm nay.
Trần Trường hít thở sâu vài lần rồi di chuyển.
Ngay khi hắn hành động, hắn lấy ra một thứ từ kho và ném nó vào giữa nhóm.
“Bùm!”
Ngay sau đó, một v·ụ n·ổ lớn vang lên.
Bụi mù, mảnh đất đá bay tung tóe khắp nơi, một đám mây pha trộn lửa và khói bốc lên trong không khí.
Mọi thứ xung quanh đều bị thổi bay, bao gồm cả những bia mộ trong nghĩa trang.
Và đám người đang thảo luận gì đó vài giây trước đó, cũng bị thổi bay, mất đi một lượng máu lớn.
Một vài người yếu hơn c·hết ngay tại chỗ, nhưng hầu hết là chỉ b·ị t·hương nặng.
Và trước khi họ kịp hồi phục, một bóng người lao nhanh qua những người chỉ còn sống chút ít, chém họ với tốc độ nhanh khủng kh·iếp.
“Thụp Thụp Thụp!”.
Toàn bộ đội đột kích rơi vào tình trạng hỗn loạn hoàn toàn, lần lượt gục ngã khi Trần Trường lướt qua.
Chỉ trong một phút, từng thành viên trong đội ngũ đó đều c·hết một lần nữa.
Trước khi âm thanh, khói bụi và rung động của v·ụ n·ổ lắng xuống, Trần Trường đã xử lý tất cả bọn họ.
Không còn một thành viên nào còn lại, chỉ có Trần Trường đứng giữa đống bụi và đất đá vỡ nát.
Chiếc mặt nạ của hắn vẫn còn trên mặt và nụ cười nở trên môi.
"Không tệ."
Hắn nhìn vào vật hình cầu gồ ghề trong tay mình, cùng loại với thứ mà hắn vừa dùng để gây ra v·ụ n·ổ.
Đây cũng là vật thứ hai hắn đã lấy được từ rương báu, trong thung lũng của đám người lùn cơ khí.
[Lựu đạn cấp C]
Hắn đã muốn thử sức mạnh của vật này từ lâu, và nó hoàn toàn không làm hắn thất vọng.
"Nếu cấp C mà đã mạnh như vậy, thì những cái cấp B và cấp A sẽ thế nào?" Nụ cười của Trần Trường càng rộng hơn.
Hắn nhìn vào ba vật phẩm lấy từ đám người lùn trong sự phấn khích.
Tất cả đều mạnh và hữu dụng.
Tay hắn đang ngứa ngáy muốn thử những thứ này, nhưng hắn không muốn lãng phí những vật phẩm quý giá cho đám rác rưởi này.
Hắn chỉ có được 20 lựu đạn ở mỗi cấp.
Vì vậy, chúng không thể đem đi lãng phí một cách bất cẩn được.
"Được rồi. Chắc cũng đến lúc rồi." Hình dáng của Trần Trường vụt mờ đi một lần nữa.
Kể từ v·ụ n·ổ xảy ra, đã vài giây trôi qua và đã đến lúc bắt đầu hồi sinh từng người một.
Và ngay khi xuất hiện..
"Cái v·ụ n·ổ đó là gì? Các cậu có thấy-"
“Bành. Xoạt. Bành. Xoạt”
"Mọi người có ổn không-"
“Bành. Xoạt. Bành.“
C·hết.
"Đợi đã, các cậu lại c·hết nữa à?"
“Bành. Xoạt. Bành”.
C·hết.
"Có người nào đó đang ở đây!!."
“Bành. Xoạt. Bành”
C·hết.
...
...
...
Không ai hiểu được chuyện gì đang xảy ra xung quanh mình.