Game Online: Người Chơi Trọng Sinh

Chương 167: Người khó chơi




Chương 167: Người khó chơi
"Ta biết ngươi muốn bắt đầu ngay lập tức, nhưng ngươi cần chờ đợi và kiên nhẫn hơn. Chúng ta nên tìm hiểu thêm về viên đá quý đó trước đã, Diana."
“Kyuuuu”.
Con cáo rên rỉ tại chỗ, không ngẩng đầu lên.
"Nó là của ngươi. Ta hứa. Chỉ chờ một chút thôi."
“Kyuuuu.”
Trần Trường mỉm cười thở dài và tiếp tục công việc của mình.
Không giống như nó, hắn có nhiều việc để đau đầu, nên phải suy nghĩ thấu đáo từng chi tiết nhỏ.
Trước tiên, hắn cần kiểm tra viên đá quý đó.
Nó dường như là một phần của một nhiệm vụ độc nhất, ít nhất đó là từ những thông tin ít ỏi mà hắn thu thập được từ Cổ Liêm.
Vì vậy, có thể có nhiều thứ liên quan đến nó.
Hắn có khi còn có thể tìm thấy manh mối cho một nhiệm vụ độc nhất khác không chừng.
Mặc dù hắn biết rất nhiều điều hay ho trong trò chơi, nhưng kiến thức của hắn còn lâu mới được gọi là hoàn hảo, cái gì cũng biết.
Tốt nhất là luôn tiếp cận những điều mới với sự thận trọng.
Và thực tế mà nói, con khỉ đó đã có thể tạo ra một lõi mana nhờ viên đá quý này, đó cũng là một gợi ý lớn.
Với tác dụng lớn như vậy, nếu hắn bỏ qua viên đá quý, hắn đúng là quá ngu ngốc.
Hơn nữa, những món đồ như thế này thường là cái hố ngốn vàng để theo nhiệm vụ của nó, nên việc kiếm thêm tiền là ưu tiên hàng đầu.
Làm sao hắn có thể giải thích hết những cái này với con cáo nhỏ?
Vì vậy, hắn từ bỏ và quyết định dỗ dành nó sau bằng một ít thức ăn ngon.
Trần Trường dành thêm vài giờ nữa trong phòng giả kim cao cấp trước khi hoàn thành tất cả những gì có trong danh sách những việc cần làm.
Khoảng trống trong túi đồ của hắn đã đầy đến mức, hắn phải lấy cái bao túi thật ra mà đựng mấy món còn lại..
Mang theo tất cả mọi thứ, cũng mang con cáo đang ủ rũ dưới cánh tay tiến về phía nhà đấu giá.

Kết hợp với trang phục và cách hắn vác theo một túi lớn, hắn nổi bật như cái gai.
Giữa những người chơi được bao phủ bởi trang bị lấp lánh và đồ trang sức rực rỡ, đính đá quý các thứ, hắn trông như ăn mày không đủ khả năng mua không gian trong túi đồ.
Vài người nhìn hắn với ánh mắt khinh thường khi thấy hắn đi gần các tòa nhà lớn sang trọng.
Đây là một trong những khu vực đông đúc nhất trong thành phố, nên mọi người không thích những người chơi đến đây chỉ để ngắm nghía.
Và từ cách người này hành xử, mọi người có thể dễ dàng nhận ra rằng người này thuộc về loại người đó.
Hơn nữa, người này còn che mặt. Tên này định đi l·ừa đ·ảo à?
Họ cười nhạo khinh miệt rồi quay lại làm việc của mình.
Dù sao, họ chỉ có thể coi thường những kẻ nghèo khổ, nhưng không thể cấm những kẻ ngốc này đi qua đi lại trong trò chơi.
Trần Trường cũng quá bận rộn để ý đến bất cứ ai xung quanh.
Hắn ngồi xuống một chỗ trống.
Ngay cả khi ngồi ngay cạnh ai đó cũng không sao.
Người chơi sẽ không thể thấy giao diện của người chơi khác, và các giao dịch sẽ được giữ bí mật, chỉ hiển thị cho chính mình.
"Được rồi. Bắt đầu nào." Trần Trường đầu tiên lấy 5 lọ thuốc Kháng Hỏa từ túi đồ và đưa chúng lên đấu giá.
Hành động này ngay lập tức tạo ra sự náo động trong đám đông tụ tập, giống như có ai đó đột ngột thả vài tờ tiền trăm đô la trên sàn nhảy đông người vậy.
Mọi người bắt đầu liên lạc với hội của mình và nhắn tin cho bộ phận cao tầng lãnh đạo, cố gắng gom góp càng nhiều tiền càng tốt.
"Khôn thật! Người này đưa những lọ thuốc lên đấu giá chờ trong 2 giờ mà không có tùy chọn mua ngay! Muốn đợi càng nhiều người biết đến, tham lam dữ vậy trời!"
"Tên khốn nạn. Tên này chỉ có thể hưởng lợi ích miễn là hầm ngục khốn nạn kia còn đang thu hút. Để xem nó làm gì ăn sau khi hầm ngục hết nổi!"
"Ừ. Cậu nói đúng. Đúng là đồ ngu! Có lợi thế mà không biết cách sử dụng đúng cách."
"Nếu là tôi, tôi đã dùng cơ hội này để thiết lập quan hệ thân thiện với nhiều bang hội hàng đầu nhất có thể, thay vì đi đấu giá, làm người thù địch."
Cả khu vực trở nên hỗn loạn, nhiều người bắt đầu phàn nàn và chửi bới người ẩn danh bí ẩn.

Thậm chí người chơi ngồi cạnh Trần Trường cũng thở dài.
"Vậy mới thấy, chơi dở và nghèo như cậu mới khỏe. Đám game thủ hàng đầu như bọn tôi giờ đang khổ sở đây này." Anh ta than thở lớn tiếng.
Nhưng từ khóe mắt, anh ta có thể thấy rằng tên newbie ăn mặc rách rưới kia không chú ý đến lời nói của mình chút nào.
"Hmm… Hôm nay tôi tâm trạng vẫn được. Cậu muốn món đồ gì? Tôi có thể giúp cậu mua nó!"
Anh ta cười mỉa mai, chắc chắn thái độ của tên newbie kia sẽ thay đổi 180 độ bây giờ.
Giả bộ lơ lơ hả mậy, giờ thì xem trò hay!
Tuy nhiên, vài giây trôi qua và người bên cạnh của anh ta vẫn không phản ứng.
"Má nó. Ngay cả thằng nhóc này cũng phớt lờ mình. Tự nhiên đi tốn thời gian cho đám ngu vô công rỗi nghề." Người chơi đó tức giận lẩm bẩm, và anh ta cũng quay lại với công việc của mình.
Trong khi đó, tay của Trần Trường rất bận rộn.
Chúng di chuyển không ngừng, lên kế hoạch cho bước tiếp theo.
Sau khi đưa các lọ thuốc lên đấu giá, hắn gửi tin nhắn cho Abrazil.
"Có thành viên nào của hội anh ở gần nhà đấu giá thành phố Yelka không?"
Gần như ngay lập tức, hắn nhận được câu trả lời. "Tôi sẽ đến đó liền!"
"Được. Khi nào anh đến, mở cửa sổ giao dịch ra."
"Cảm ơn." Abrazil trả lời ngắn gọn.
Để hai người chơi trao đổi hàng hóa, họ chỉ cần ở gần nhau, không cần phải gặp mặt trực tiếp.
Điều này tăng thêm mức độ bảo vệ chống lại có người đột nhiên t·ấn c·ông bất ngờ, đặc biệt là ở một nơi đông đúc như thế này.
"Dù làm gì, tên đó cũng làm hoàn hảokhông có sơ hở nào, giọt nước không lọt.Haizzz"
Abrazil thở dài.
Giao dịch với Trần Trường là một việc đau đầu.
Về cái này, người cung cấp thông tin kia nói không sai.
Mỗi lần tương tác với người này, đều khiến Abrazil cảm thấy như đang bị một tay chơi bậc thầy chơi đùa.

Tuy nhiên, không may là bọn họ vẫn cần phải tiếp tục giao dịch với người này.
Những người như vậy, làm bạn tốt hơn là làm kẻ thù.
Gã không cần người này đưa tay hỗ trợ hay làm cái gì. Có lẽ cũng sẽ không bao giờ nhận được
Nhưng vẫn tốt hơn là thành đối địch.
Abrazil sớm đến và mở cửa sổ giao dịch, đồng thời liên lạc với Trần Trường.
Ngay lập tức, một chồng 20 lọ thuốc Kháng Hỏa xuất hiện trong cửa sổ của gã, bên phía của Trần Trường vẫn không có bất kỳ phản hồi nào.
Chúng cứ yên lặng mà được thực hiện
"20 lọ thuốc?"
Mắt Abrazil mở to. "C·hết tiệt. Vậy là chắc chắn rồi."
"Người này có thể điều chế thuốc Kháng Hỏa. Tên đó không thể có được nhiều lọ thuốc như vậy nếu không biết chế."
"Số thuốc tính giá bao nhiêu?" Bạn bên cạnh của gã hỏi.
Và đột nhiên Abrazil nhận ra một điều…
"Tên đó không đề cập đến giá." Gã cười gượng.
Điều này có nghĩa là gã phải đề xuất giá, và phía bên kia có thể chọn chấp nhận hoặc từ chối.
Nếu đề xuất giá quá cao, thì gã sẽ lỗ.
Nếu đề xuất giá quá thấp, thì cầu nối mà gã đang cố xây dựng coi như cháy rụi.
Hơn nữa, hiện tại đang có một đợt lọ thuốc được đấu giá.
Tại sao tên đó lại chọn bán cho mình, thay vì đi đấu giá hết với giá cao?
Đầu Abrazil đau nhói.
Gã cảm thấy như mình lại đang bị chơi đùa.
Người này thật sự rất phiền phức.
=

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.