Chương 170: Trận đầu (1)
"Thưa ngài, vài ngày cũng được. Nhưng đây là trường hợp khẩn cấp của gia đình tôi nên là càng sớm càng tốt-"
"Hiểu rồi," Trần Trường chen vào.
Hắn sau đó tạm dừng như thể đang nghĩ về điều gì đó, và sau đó một lần nữa hỏi David.
"Nhân tiện, anh có nói về tôi với các đồng đội cũ không? Ý tôi là anh có nói việc tôi chào mời anh cho bọn họ không?"
"Không, thưa ngài. Tuyệt đối không. Tôi sẽ không bao giờ làm điều đó." David kiên quyết trả lời.
Trần Trường mỉm cười, vỗ vào vai người to lớn trước mặt.
Vì anh ta trả lời quá nhanh, có thể người khác có thể nghi ngờ anh ta, nhưng Trần Trường biết rằng anh ta đang nói sự thật.
Thật không may, đây không phải là một thế giới dành cho người tốt, và đó là lý do tại saoo anh ta lại sống khốn khổ như vậy.
"Được. Vậy thì tốt."
Trần Trường đáp.
"Nếu mọi việc suôn sẻ, anh có thể kiếm được nhiều hơn vào cuối ngày đấy."
"Và như một món quà chào đón đặc biệt, tôi cũng sẽ đảm bảo rằng hầu hết số tiền này sẽ đến từ các đồng đội cũ yêu quý của anh."
"Thưa ngài?" David tròn mắt.
"Cái gì? Đừng ngạc nhiên quài như vậy. Anh nên tự tin hơn vào bản thân đi. Nào, chúng ta đi và bắt đầu thôi. Anh có thể tự mình kiếm số tiền cậu muốn.. Rồi anh sẽ thấy."
Không lãng phí thời gian, Trần Trường kéo David vào tòa tháp cao chọc trời.
"Cậu biết đó là gì không?"
"Không, thưa ngài. Tôi chưa có thời gian để khám phá chỗ này."
"Ha."
Trần Trường cười khúc khích.
"Anh có thể gọi tôi là Trần Trường. Không cần phải quá trang trọng. Đây là tháp PVP. Thay vì giải thích mọi thứ cho anh tại sao chúng ta không vào thẳng xem luôn?"
"Anh có thể tự mình tìm hiểu xem nơi này là gì."
"Được, thưa... ngài Trần Trường."
David gật đầu.
Trái ngược với vóc dáng to lớn và rộng rãi, người này trông có vẻ rất dè dặt và im lặng.
Trần Trường gần như không thể tin được đây là cùng một người, người mà sau này sẽ trở thành một vị thần c·hiến t·ranh, dũng mãnh như rồng như cọp.
Khi nghĩ về điều này, một nghi ngờ nhỏ nảy ra trong hắn.
Hắn có lẽ đã thay đổi dòng thời gian và hình như đã ảnh hưởng đến cái gì đó khá quan trọng, vậy người này có còn phát triển như kiếp trước không?
Hay lần này, anh ta sẽ không trở thành chiến binh xuất sắc đó, mà thay vào đó chỉ là một người sĩ tốt bình thường?
Mỗi hành động của hắn đều có thể gây ra hiệu ứng cánh bướm, nên hắn cũng sẽ không ngạc nhiên, mọi chuyện tự dưng thay đổi khác đi vì sự can thiệp của hắn.
"Chà, miễn là anh ta vẫn là người lính trung thành với mình. Như vậy là đủ rồi." Trần Trường lẩm bẩm suy tư.
Hắn đã làm phần việc bản thân có thể, kéo anh ta về phía mình. Phần còn lại không nằm trong tay hắn, nên hắn không cần thiết nghĩ nhiều.
Tuy nhiên, mặc dù nói vậy, hắn không thể không hy vọng khả năng tốt nhất.
Hắn muốn có một vị tướng mạnh mẽ và đầy hùng dũng bên cạnh mình.
Sẽ thật đáng tiếc nếu người đó không bao giờ tồn tại.
Trần Trường thở dài lặng lẽ, và khi hắn đang suy nghĩ về điều này, David nhìn xung quanh nơi này.
Lối vào của tòa tháp mở ra một sảnh lớn mà không có căn phòng hay hành lang nào khác.
Ở trung tâm của sảnh lớn này, có một vòng đấu lớn, là một đấu trường, và xung quanh đấu trường này là nhiều chỗ ngồi đủ để chứa hàng trăm người.
Nó gần giống như một nhà thi đấu, ngoại trừ việc có nhiều sân đấu to như sân vận động này chồng lên nhau trong cấu trúc của tòa tháp!
Và tổng cộng, có 1000 tầng cho tòa tháp này!
David nuốt nước bọt, nhìn lo lắng về phía thang máy gần lối vào.
Nó có một ngàn nút bấm, toàn bộ bức tường được trang trí bởi những nút bấm lấp lánh rực rỡ như những viên ngọc nhiều màu.
Nhìn vào nó thật choáng ngợp, choáng ngợp có lẽ là vì độ cao của tòa nhà này hơn là những ánh sáng lấp lánh kia.
Đây có lẽ là chỗ để lên xuống giữa các tầng này, nhưng có vẻ không phải ai cũng có quyền dùng thang máy?
Khi David thử nhấn một trong các nút đó, không có gì xảy ra.
Thấy vậy, Trần Trường chỉ vào trọng tài đang ngồi ở góc của đấu trường.
"Không. Trước tiên anh cần tham gia một trận đấu để xác định xem anh có xứng đáng lên các tầng trên hay không."
"Đi và đăng ký với ông ta đi."
David gật đầu, siết chặt nắm đấm.
Đây là bài kiểm tra đầu tiên của anh.
Anh muốn làm tốt nhất để cho Trần Trường thấy rằng anh xứng đáng.
Anh không muốn làm người đầu tiên đã tỏ ra tử tế với mình thất vọng.
Khi hai người họ bước vào, một người có vẻ ngoài thoải mái và bình thản, người kia thì lại lo lắng, căng thẳng nặng nề, phảng phất đang mang gánh nặng của cả thế giới trên vai.
Khi họ bước vào, có nhiều người quay lại nhìn họ.
Đã có nhiều người chơi tụ tập xung quanh, ngồi trên những chỗ ngồi xung quanh đấu trường.
"Máu mới!" Ai đó trong đám đông hét lên.
"Đu má tuyệt vời! Cuối cùng cơ hội của tôi đã đến rồi!" Có người khác hét lên.
"Giỡn hả mậy? Nhìn vóc dáng của tên đó kìa. Tên đó sẽ đập nát mày chỉ bằng một đấm thôi" Một người thứ ba cười khúc khích.
"Ê! Tao không nói về người đó. Nhìn vào người thứ hai kia kìa. Nó trông như tân binh mới chơi vậy. Thậm chí không có một món đồ trang bị nào trên người."
"Tao nghĩ là nó đã dành hết tiền để trả phí cho cái người to con kia dẫn theo. Nếu đấu với tên đó, bọn mình sẽ thắng dễ dàng thôi. Ha Ha."
"Ồ, mày nói đúng ý tao. Giờ tranh thủ đi đăng ký cái, không thôi không kịp."
"Đu má! Ý tưởng của tao mà. Tao đăng ký trước."
Một sự náo động nhỏ xảy ra trong đấu trường, vài người chơi vội vàng đi đến trọng tài.
Trần Trường vẫn che mặt nên không ai bình luận nhiều về hắn.
David ngược lại nhanh chóng trở thành đề tài thảo luận.
Trong khi có vài người muốn đấu với hắn, nhưng ngược lại, không ai muốn đấu với David.
Anh ta là một người cao lớn, nhưng thân hình không bị béo và lỏng lẻo.
Cơ thể có cơ bắp với thân hình săn chắc qua lao động nặng nhọc.
Vì vậy, ngay từ cái nhìn thoáng qua, không ai dám coi thường anh ta.
Họ nhìn Trần Trường như là mèo thấy chuột.
Vội vàng xếp hàng, hy vọng đấu với hắn thay vì máy ủi bên cạnh hắn
Và thấy tất cả những cảnh tượng này, ‘con chuột’ kia bất lực lắc đầu.
"Chậc. Chậc. Phiền thật! Tầng trệt luôn nháo nhào lộn xộn. Đừng lo, khi chúng ta lên các tầng trên, sẽ yên tĩnh hơn nhiều." Trần Trường càu nhàu, và David gật đầu lặng lẽ.
Hai người họ cũng tham gia vào hàng dài và cuối cùng đăng ký với trọng tài.
"Trần Trường, có chỗ nào mà tôi có thể... luyện tập trước không?" David hỏi lo lắng.
Có quá nhiều người tụ tập trong đấu trường và anh không có tự tin.
Anh hy vọng rằng có thể tập luyện ở đâu đó một chút, vì có khá nhiều người xếp hàng để đấu.
Nhiều như vậy, chắc chắn sẽ mất một thời gian để đến lượt anh, nên anh ta muốn làm bình tĩnh bản thân trong lúc chờ đợi.
Nhưng, Trần Trường không trả lời, chỉ mỉm cười bí ẩn.
?
Trước khi David có thể hiểu được nụ cười kỳ lạ này, trọng tài đứng lên và gọi to số của anh ta.
Trái với những gì anh ta nghĩ, có vẻ như không có phải đợi lâu chút nào.
Đến lượt anh ta rồi!
Thấy anh chàng to lớn đang lo lắng đổ mồ hôi, Trần Trường vỗ vai và đẩy anh ta tiến lên.
"Tầng này chỉ là vòng gửi xe. Chỉ cần chúng ta thắng một trận ở đây, chúng ta có thể lên trên. Vậy nên không cần phải quá lo lắng."