Game Online: Người Chơi Trọng Sinh

Chương 172: Tầng hai




Chương 172: Tầng hai
"Đừng nói là anh để hết tất cả đồ đạc trong túi đồ đưa hết cho bang hội đó chứ hả? Vì anh không muốn giữ đồ hoặc là dính líu tới họ nữa?"
"Dạ đúng, thưa ngài."
Trần Trường lại cười, vỗ vai anh ta.
Người này thật quá thẳng thắn!
"Được rồi. Tạm thời không cần lo lắng về chuyện đó. Hiện tại, tôi sẽ cho anh một bộ trang bị. Có thể nó không phải là tốt nhất nhưng ít nhất cũng đủ dùng. Ít nhất là bây giờ."
"Vậy lớp nhân vật của anh là gì?"
"Cảm ơn, ngài Trần Trường. Xin lỗi, tôi đã làm phiền-"
"Không. Bây giờ chúng ta đã là một đội. Anh không cần cảm ơn tôi. Cũng không cần xin lỗi tôi."
David gật đầu, thở ra một hơi thật sâu.
"Tôi đang chơi nhân vật chiến binh khiên." Anh trả lời câu hỏi kia.
"Chiến binh khiên?"
Trần Trường ngạc nhiên.
Chẳng phải lúc trước anh ta đã sử dụng ma pháp sao?
"Đây là do hệ thống đề xuất à?" Hắn lại hỏi sâu hơn.
"À cái đó. Không, thưa ngài. Thực ra tôi đã được đề xuất cả pháp sư và chiến binh."
"Vậy có nghĩa là anh có thể sử dụng mana?"
"Dạ, thưa ngài."
"Tại sao anh vẫn chọn chơi lớp nhân vật này?"
"À, cái đó." David cười ngượng ngùng phảng phất anh ta hơi xấu hổ khi nói về cái này.
"Một người trong bang hội cũ đi cùng tôi đến Đại sảnh, ngay khi tôi vừa đăng nhập, người đó đề nghị tôi chơi lớp nhân vật này."
"Tôi hiểu," Trần Trường cười nhếch mép.
"Và cái người bạn tốt bụng đó nói là, pháp sư là một lớp nhân vật không tốt đúng không?"

"Đúng, cậu ta nói rằng với kiểu cơ thể của tôi, chơi Tank sẽ phù hợp nhất. Tôi cũng cảm thấy như vậy nên đã chọn lớp nhân vật này."
"Được rồi."
Trần Trường gật đầu, nhưng hắn không dừng lại ở đó.
"Vậy độ hòa hợp của cậu với mana, tự nhiên, thánh lực và những thứ khác là gì. Tôi có thể được biết không?"
David đột nhiên trở nên lo lắng, ngơ ra nhìn Trần Trường.
"À. Tôi không nhớ, thưa ngài. Hình như là A, mà cũng hình như là B. Tôi thực sự không biết." Anh gãi đầu.
"Hể. Được rồi. Không sao. Chúng ta có thể kiểm tra lại."
Trần Trường hơi nghi ngờ rằng khả năng của anh ta, sẽ không đơn giản như vậy.
Nếu người bạn đó đã yêu cầu anh ta, hoàn toàn bỏ qua kỹ năng pháp sư và chọn chiến binh, thì người đó chắc chắn không nói đúng sự thật nhiều thứ khác nữa.
Nhưng nói láo như vậy là để làm chi?
Là do thiếu hiểu biết hay là do ghen tị?
Giờ điều đó không quan trọng.
Trần Trường thở dài, tự hỏi liệu anh ta có khả năng thành Chiến Binh Ma Pháp không.
Tên bang hội của anh ta này là gì nhỉ?
Trụ sở của họ ở đâu?
Trần Trường lặng lẽ suy nghĩ, cố gắng nhớ lại bất kỳ manh mối nào liên quan đến hội này.
Tuy nhiên, hắn không thể nhớ được gì liên quan.
"Đúng rồi. Chúng ta nhất định phải đến Đại sảnh." Hắn lặp lại lời của mình.
Đôi khi khi không có manh mối gì, tốt nhất là bắt đầu lại từ đầu.
Trước mặt họ, thang máy kêu lên một tiếng ồn nhỏ.
Có người nghĩ rằng, đi thang máy sẽ phải mất cả một đời, để lên đến tầng thứ một nghìn, nhưng nó là một công trình được khắc phù văn ma pháp.
Vì vậy, nó không tốn quá nhiều thời gian, thang máy đã xuất hiện ngay lập tức.

Cửa mở ra và hai người lặng lẽ bước vào, mỗi người chìm vào suy nghĩ của riêng mình.
Và ngay giây tiếp theo, họ đã đến tầng hai.
Như Trần Trường đã nói trước đó, tầng hai yên tĩnh hơn nhiều so với tầng một.
Không có quá nhiều đám đông, mặc dù vẫn có một số lượng lớn người chơi ngồi quanh sàn đấu, bàn tán về nó.
Cũng có một trận đấu đang diễn ra, nhìn thoáng thì đó là một trận giữa một pháp sư và một triệu hồi sư.
Trần Trường và David lặng lẽ đi qua một bên, nơi trọng tài đang ngồi.
Không giống như những người chơi khác đang theo dõi trận đấu, tò mò và trao đổi lời khuyên hoặc bình luận về nó, trọng tài thậm chí còn không thèm ngầng đầu lên nhìn.
Ông ta chỉ ngồi đó với đôi mắt nhắm, rõ ràng là chán nản vì xem các trận đấu cấp thấp hàng ngày.
"Thưa ngài, tôi muốn đăng ký nhóm của chúng tôi." David đã chủ động, nói hai tên của họ cho người đàn ông, ông ta thờ ơ gật đầu.
Tuy nhiên, ông ta vẫn ghi lại hết chi tiết của họ vào hệ thống.
Trùng hợp, lúc này trận đấu trong đấu trường cũng kết thúc, pháp sư giành chiến thắng.
Đám đông cổ vũ lên một chút, và giống như ở dưới tầng một, trọng tài đứng lên để công bố kết quả, nhanh chóng gọi những người chơi tiếp theo vào đấu trường.
Và một lần nữa, số của David ngay lập tức được gọi.
“Ah!”
Anh chàng to lớn ngạc nhiên, nhưng lần này thì thích thú.
Sau khi trải qua trận đấu lần trước, anh cảm thấy ít lo lắng hơn, hưng phấn hơn.
Hắn vụng về leo lên sàn đấu, mặc một bộ giáp cơ bản, cầm một chiếc khiên và thanh kiếm đã mòn trong tay.
Trần Trường cố ý đưa cho anh ta bộ trang bị này để bắt đầu, David cũng không thắc mắc gì.
Anh ta lặng lẽ nhìn đối thủ của mình lần này, đó là một pháp sư.
Ngược lại với anh ta, pháp sư được trang bị những trang bị màu sắc sặc sỡ.
Đám đông rõ ràng đã chú ý đến điều này, nhiều người bắt đầu cổ vũ to.
"Hạ gục tên đó đi, bro!"

"Làm giống như Undertaker đi!"
"Đập nó đi, thằng mập to đùng kia!"
Trần Trường thấy thú vị khi thấy hầu hết đám đông cổ vũ cho David.
Chắc họ nghĩ rằng anh ta là kẻ yếu thế, nên trêu chọc vờ ủng hộ anh ta?
Hắn nhếch môi cười tự mãn, như một đứa nhóc hạnh phúc đang khoe món đồ chơi mới.
Không lãng phí thời gian, một tiếng chuông vang lên, trận đấu bắt đầu nhanh chóng, đáng ngạc nhiên là David đã thực hiện động thái đầu tiên.
Tất cả sự lo lắng và vụng về trước đó của anh ta, đã hoàn toàn biến mất, anh ta lao tới pháp sư ngay khi tiếng chuông vang lên.
Không cho đối thủ bất kỳ cơ hội để tung ra bất kỳ ma pháp nào, anh ta trực tiếp đập khiên vào cơ thể gầy yếu của đối phương, sau đó đâm thanh kiếm vào cổ người đó.
Anh ta sau đó rút thanh kiếm ra và đâm thêm vài lần nữa, khi máu chảy ra đủ, thanh máu của đối thủ chạm đáy và tiếng chuông lại vang lên.
"Người chiến thắng là số 459"
Trọng tài đứng lên và thông báo, toàn bộ đám đông vỗ tay nhiệt liệt.
Trận đánh hay!
Chờ đã, đây không phải là một trận đấu.
Đây đơn giản chỉ là một trận đánh g·iết một chiều!
Mọi người đầy ngạc nhiên nhìn David, trong khi pháp sư chạy xuống sân khấu như một con mèo con bị hù sợ.
Khi David cũng chuẩn bị rời khỏi, trọng tài đứng lên và hỏi anh ta.
"Cậu cần một trận nữa để chuyển lên cấp tiếp theo. Cậu có thể tiếp tục không?"
"Ừm. Dạ, thưa ngài." David nhanh chóng gật đầu.
Cử chỉ và hành vi của anh ta quá rụt rè, đến nỗi không ai tin rằng đây là cùng một người vừa mới áp đảo đối thủ.
Một lần nữa, đám đông bắt đầu cổ vũ anh ta to hơn, mặc dù lần này, họ làm vậy vì đơn giản họ đã quá kinh ngạc bởi kỹ năng của anh ta.
Một số người thậm chí đã xếp hàng, gần lối ra để bắt chuyện với anh ta, hỏi xem liệu anh ta đã thuộc về bang hội nào hay chưa.
Từ những gì họ đã thấy, trận đấu thứ hai có lẽ cũng sẽ không kéo dài lâu.
Và họ đã không sai…
Đối thủ thứ hai của David là triệu hồi sư đã chiến đấu với pháp sư hồi nãy, ngay trước khi trận đấu bắt đầu, người kia đã hơi run rẩy vì sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.