Ghế Số 1: Cùng Nhau Chơi Sập Cái Mạt Thế Này.

Chương 11: Sao càng lúc càng nhiều thế này?




Chương 11: Sao càng lúc càng nhiều thế này?
Trong căn phòng đầy mùi giấy và mực.
Những viên tinh thể ma pháp quý giá được gắn tại nơi đây thay thế hoàn toàn những chiếc đèn dầu trong việc chiếu sáng, biến thư viện luôn ngập tràn ánh sáng dù có là ngày hay đêm.
Nhưng phía bên dưới ánh sáng ấy, bầu không khí yên tĩnh của một thư viện thường thấy đã không còn nữa.
Khi mà hiện tại, từng chồng sách vở đều đã được di rời xuống giá sách, xếp thành từng ngọn núi nhỏ.
Bên cạnh đó, âm thanh lật sách không ngừng nghỉ, phá tan bầu không khí tĩnh lặng vốn có của thư viện.
Đứng giữa đống sách ấy là một đứa trẻ 8 tuổi đang không ngừng mở qua mở lại những trang sách.
Nhìn kiểu gì đi nữa, đứa trẻ ấy hôm nay có mặt ở nơi đây là để xem sách chứ không phải đọc sách.
Từng trang giấy được lướt vội, từng cuốn sách sau khi được xem xong lại bị cậu nhóc ném sang một bên tạo thành từng đống sách bừa bộn.
Trong suốt 5 ngày liên tiếp, Nguyễn An Bình vẫn duy trì học tập trong cao áp, không ngừng hấp thu đủ loại tri thức khác nhau.
Sau khi đột phá, trở thành một pháp sư cấp độ 1.
Vị quý tộc nhỏ tuổi này đã sử dụng chính những ma pháp mà cha cậu đã dùng lên mình để có thể duy trì học tập trong một trạng thái tốt nhất.
Đương nhiên, Nguyễn An Bình cũng ý thức được mình cũng không thể dung nạp, thấu hiểu tất cả những kiến thức mình đọc được trong nay mai.
Nhưng dù sao thì các pháp sư cũng là những kẻ mạnh lên nhờ tích lũy tri thức, nên họ đương nhiên cũng có các loại ma pháp phụ trợ cực kỳ hiệu quả cho việc học tập.
Trước khi Nguyễn An Bình nhập môn mà trở thành một pháp sư, cha cậu là Nguyễn An Thành cũng đã sử dụng đủ loại ma pháp tăng tốc độ học tập ấy lên trên người cậu.
Nên khi có nhu cầu học tập một lần nữa thì không chỉ những ma pháp phụ trợ mà cha cậu từng dùng được sử dụng, mà cậu nhóc còn sử dụng thêm một loại ma pháp bị động là Cung Điện Ký Ức để tạo thành một bộ nhớ tạm thời trong đầu mình.
Chỉ cần hàng ngày Nguyễn An Bình cung cấp một lượng ma lực đầy đủ cho cấu trúc ma pháp ấy, thì đến khi đó, kho lưu trữ ma pháp này vẫn sẽ mãi tồn tại.
Nhờ vào cách học tập như vậy, vốn tri thức trong đầu cậu nhóc càng lúc càng trở lên nhiều hơn.
Và khi cuốn sách cuối cùng trên tay đọc xong, Nguyễn An Bình có thể rời khỏi thư viện này được rồi.
Đặt cuốn sách lên trên một núi sách.
Hai tay cậu nhóc hiện tại bắt đầu xoa nắn huyệt thái dương của mình như thể một người lâu ngày không ngủ.
Nhưng khi vừa nhắm mắt và mở mắt ra, không biết từ lúc nào, trước mặt Nguyễn An Bình đã có thêm một chồng sách ma pháp mới.

Nhìn vào chồng sách gồm 15 cuốn ngay trước mắt, hai mắt cậu nhóc liên tục dụi qua dụi lại, không biết mình có nhìn nhầm hay không.
“Quái lạ, rõ ràng vừa rồi mình đã đọc hết sách trong thư viện rồi mà nhỉ?”
Bỗng chợt, ánh mắt Nguyễn An Bình nhìn ra ngoài cánh cửa đang dần khép lại của thư viện, thấy được bóng dáng của cha mình đang lướt qua nơi đây.
Cảm nhận được ánh mắt có vẻ oán độc của thằng con trai khi nhìn về phía mình, Nguyễn An Thành vẫn chỉ mỉm cười vẫy tay và rời đi.
“Không cần phải cảm ơn ta đâu, con trai.
Biết tự giác học tập là có chí khí lắm đấy, cố gắng làm sao học cho giỏi nhé.”
Tuy người đã biến mất nhưng tiếng nói của ông ta vẫn vang vọng khắp hành lang, vang vọng sâu trong tâm linh Nguyễn An Bình, khiến thằng nhóc vốn đã căng như dây đàn trong 5 ngày hôm nay như muốn hóa điên.
Nó muốn ông bố kia ở lại và đơn đấu với nó một trận.
Nhưng khi người đã rời xa, tâm tình của cậu nhóc cũng đã bình tĩnh hơn đôi chút.
Dù sao cha cậu xuất hiện ở nơi đây cũng có thể nói là kịp lúc, khi mà Nguyễn An Bình cũng đang cần những cuốn sách mới để bổ sung cho kho tàng tri thức của mình.
Và những tri thức tới từ một người xuyên việt đã sống qua vài triệu năm chắc chắn nó sẽ phải khác những pháp sư chỉ sống trong vài trăm năm.
Nên hiện giờ cậu nhóc vô cùng tò mò, muốn biết nội dung có trong những cuốn sách đó là gì đây.
Nhưng khi cầm cuốn sách ấy lên trên tay, Nguyễn An Bình đã phải ngạc nhiên trước cân nặng của nó.
Dù cho pháp sư tuy không phải là một nghề nghiệp điểm quá nhiều vào sức mạnh thể lực chăng nữa, nhưng lực cánh tay sau khi được ma lực tẩm bổ cũng có thể nâng một cục tạ 200 kg dễ dàng.
Và giờ, lực cánh tay của một pháp sư lại không thể nào nâng nổi một cuốn sách?
Không tin tà, Nguyễn An Bình lập tức sử dụng một ma pháp thông dụng khác, Cự Lực Thuật.
Vì mới nhập môn nên pháp thuật này cũng chỉ tăng gấp đôi lực cánh tay của cậu nhóc lên.
Và dù cho đã sử dụng thứ pháp thuật ấy chăng nữa, một cánh tay của cậu cũng không thể nào nâng nổi cuốn sách lên, mà phải thành thành thật thật dùng hai tay mình.
“Sách gì mà nặng như thế này? Chắc cũng phải cỡ 500 kg đi.”
Sau khi nhận thức được cuốn sách ấy nặng đến như thế nào, Nguyễn An Bình cũng không cưỡng cầu đọc cuốn sách ấy theo cách thông thường nữa.
Một ma pháp cơ bản khác là Trôi Nổi Thuật được thi triển, lập tức khiến cuốn sách nặng ngang một con trâu cũng phải phiêu phù giữa không trung.

Việc đọc sách như thế này với Nguyễn An Bình đúng là một thách thức.
Vì hiện tại, cậu nhóc vừa phải sử dụng những ma pháp nhằm duy trì tinh thần ổn định và khả năng học tập ở mức cao nhất, vừa phải bơm ma lực để duy trì Cung Điện Ký Ức, và giờ cậu lại phải tăng chi tiêu thêm để dùng Trôi Nổi Thuật.
Tất cả khiến cậu cảm nhận được áp lực kinh khủng, khi mà ma lực rất có thể không khôi phục kịp với cường độ tiêu hao như hiện tại.
Từng trang sách nhanh chóng được mở ra và cũng nhanh chóng được cậu nhóc ghi nhớ.
Nhưng không hiểu tại sao, số lượng trang sách của cuốn sách nhìn qua thường thường không có gì lạ trước mắt như thể vô cùng vô tận, mở mãi không hết.
“Không ổn, có gì đó rất không ổn ở đây.
Tại sao càng lúc càng nhiều thế này?”
100 trang, 1000 trang, 10000 trang,… và cuối cùng là hơn 250000 trang.
Giờ này, Nguyễn An Bình đã hiểu tại sao cuốn sách trước mắt lại có thể nặng tới nửa tấn rồi.
Thì ra cha cậu Nguyễn An Thành đã chơi cậu một vố.
Ông ta đã viết ra những cuốn sách nhìn qua rất bình thường, nhưng chúng đều là những cuốn sách ma pháp, nén bên trong đó là hàng trăm ngàn trang sách khác nhau.
Chỗ tri thức được ghi chép bên trong đó không có bất cứ vấn đề gì.
Nguyễn An Bình cảm thấy chỗ tri thức mà cha cậu chép ra là những cuốn sách có giá trị cao gấp nhiều lần những cuốn sách trong thư viện cộng lại.
Vì vậy, cậu nhóc cũng đã được an ủi phần nào khi phải học xong cả một cuốn sách cỡ siêu nặng như vậy.
Nhưng khi đọc đến trang cuối cùng của cuốn sách này, Nguyễn An Bình lập tức mặt đỏ tía tai, chỉ muốn xé tan cuốn sách này đi cho bõ tức.
“Hướng dẫn đọc sách.
Bên trên cuốn sách này được tích hợp công nghệ ngọc giản của các tu tiên giả, nên chỉ cần dán bìa cuốn sách lên trên mi tâm, sau đó quan tưởng một lúc là có thể thu được toàn bộ nội dung cuốn sách.
Ký tên, ba ba của bạn nào đọc tới đoạn này.”
Dù máu trong người đang sục sôi vì tức chăng nữa, Nguyễn An Bình vẫn phải hít sâu, cố gắng bình tĩnh lại.
Rút kinh nghiệm từ lần trước đó.
Lần này, cậu nhóc lập tức sử dụng Trôi Nổi Thuật, nâng cuốn sách tiếp theo và dán vào mi tâm mình.

Rất nhanh chóng, chỉ sau ba giây ngắn ngủi, Nguyễn An Bình đã phải nhíu mày và nhìn vào cuốn sách trước mắt.
Khác với cuốn sách đầu tiên, cuốn sách thứ hai này lại có nội dung ít hơn hẳn so với cuốn sách trước đó.
Giải trừ Phiêu Phù Thuật và cầm cuốn sách trước mặt lên trên tay.
Nguyễn An Bình lập tức phải sạm mặt lại khi mà cân nặng của cuốn sách này cũng chỉ là một cuốn sách bình thường.
Ném cuốn sách ấy sang một bên, Nguyễn An Bình lấy ra cuốn sách tiếp theo.
Lần này, gương mặt của cậu nhóc giống như thể đã chai sạn lại, khi đây là một cuốn sách có thể so sánh với cuốn đầu tiên về cân nặng.
Nhưng sau khi xem xét xong nội dung của cuốn sách trước mắt, cậu lại thấy nội dung của nó chỉ ngang cuốn sách thứ hai.
Giờ này, Nguyễn An Bình cũng đã biết chắc chắn cha cậu lại đem con trai ông ra làm trò cười.
Vì vậy, những cuốn sách sau đó có cuốn chỉ có thể đọc bình thường không thể dùng thần thức quét qua.
Hoặc những cuốn sách kỳ hoa bìa rõ nặng nhưng nội dung chỉ có một trang duy nhất.
Tất cả giống như đã không thể làm khó được Nguyễn An Bình nữa rồi.
Sau khi đã xem xong toàn bộ số sách ma pháp mà cha mình đã mang tới, Nguyễn An Bình cảm thấy đầu mình đúng là thật mệt mỏi.
Mệt tới nỗi cậu giờ chỉ muốn quay trở lại phòng của mình mà ngủ một giấc thật say, còn việc nghĩ tới cách trả thù ông già mình là Nguyễn An Thành?
Cái này cậu không muốn nghĩ tới nữa.
Mọi hành động sau đó của cậu nhóc chỉ là sử dụng nốt chỗ ma lực còn lại để có thể duy trì ma pháp Cung Điện Ký Ức trong vòng ba ngày.
Sau đó là những tiếng ngáy ngủ bắt đầu phát ra từ phòng riêng của Nguyễn An Bình.
Từ một góc tối nào đó, Nguyễn An Thành và Chu Thị Minh Anh bước ra.
Với mẹ của cậu nhóc, bà ta đang nhìn về phòng của đứa con trai mình với ánh nhìn vô cùng xót xa.
Dù sao đi nữa thái độ của Nguyễn An Bình trong vài ngày vừa qua đúng là quá điên cuồng, học tập với cường độ cao như vậy đủ để khiến bất cứ vị phụ huynh nào nhìn vào cũng phải c·hết kh·iếp.
Nhưng khi ngó sang bên cạnh và thấy được nụ cười đầy khoái trá khi hố thằng con trai của mình từ Nguyễn An Thành.
Cô vợ này đã không nhịn được mà lập tức lôi chồng mình vào trong hốc tối, sau đó từng tiếng đ·ánh đ·ập vang lên kèm theo chấn động làm rung chuyển cả pháo đài Ngọc Lục Bảo.
Những tiếng thét trong đau đớn vang vọng lập tức dọa sợ tất cả người hầu trong pháo đài.
Và nếu có nơi nào còn bình yên trong ngày hôm đó, có lẽ đó chính là phòng ngủ riêng với những tiếng ngáy của Nguyễn An Bình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.