Ghế Số 1: Cùng Nhau Chơi Sập Cái Mạt Thế Này.

Chương 23: Võ đạo ma pháp.




Chương 23: Võ đạo ma pháp.
“Mấy người các ngươi nhanh nhanh cái tay lên.
Đem mấy bức tượng ba mét đó đặt ngay trước cửa biệt viện của ta, đúng rồi là như vậy.”
“Cái gì, ngươi nói trong khu vườn của ta không đủ chỗ để dựng mấy bức tượng này sao?
Như vậy thì các ngươi cứ lấy mấy cái bức tượng tạo dáng tiêu chuẩn kia rồi khảm thẳng chúng vào trong bức tường trong vườn là được.
Đừng nói với ta là các ngươi làm ma pháp sư được mười mấy năm rồi mà không biết cách sử dụng mấy ma pháp cơ bản như Hóa Đá Thành Bùn với Hóa Bùn Thành Đá nhá?”
Dưới ánh nắng ngày hè, cả một góc của pháo đài Ngọc Lục Bảo hiện tại đã trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Theo những tiếng quát ra lệnh của Nguyễn An Bình vang lên, từng đoàn người hầu kẻ hạ liên tục ra ra vào vào.
Người sử dụng ma thuật Cường Hóa Cơ Bắp, nhấc bổng những bức tượng đá cao gấp rưỡi bản thân mình.
Kẻ lại dùng ma pháp Lơ Lửng Thuật, biến những bức tượng nặng cả tấn thành những quả bóng bay, vận chuyển chúng vào biệt viện và cả khu vườn nơi người thừa kế của lãnh địa, Nguyễn An Bình đang ở.
Mặc kệ cho có là hầu gái, hoặc là những người phục vụ trong pháo đài, lúc này ai nấy đều mệt mỏi, mồ hôi đổ nhễ nhại.
Một phần là vì nắng hè, và phần còn lại là do công việc lần này đúng là quá nặng.
Dù cho đã sử dụng thêm một chút pháp thuật để có thể vận chuyển những bức tượng đá chăng nữa, nhưng năng lượng trong thân thể mọi người cũng không phải là vô cùng vô tận, có thể tùy ý tiêu xài bao nhiêu tùy thích.
Khi chạm vào đám v·ũ k·hí sống này, ai nấy đều phải ngạc nhiên vì trọng lượng của mấy bức tượng đó.
Và họ cũng phải tiêu hao ma lực một cách điên cuồng mới có thể vận chuyển chúng.
Ban đầu, Nguyễn An Bình có ý định muốn để cho đám v·ũ k·hí sống của mình mỗi người một nơi, lấp đầy cả pháo đài này.
Nhưng cậu nhóc đã rất nhanh chóng nhận ra rằng, cả pháo đài nhà mình đúng là một công trình khổng lồ như một thành phố nhỏ với hàng trăm ngàn người hầu kẻ hạ.
Trong tương lai khi cuộc chiến diễn ra tại nơi đây vào 6 năm sau.
Chắc chắn việc rải quân thành từng nhóm quá mỏng sẽ không có quá nhiều ý nghĩa trên chiến trường.
Vì vậy, Nguyễn An Bình quyết định lấy phạm vi quanh biệt viện riêng của mình làm nơi đóng quân luôn cho đám tư binh này.
Và cứ như vậy, cảnh tượng náo nhiệt ở nơi đây đã diễn ra, khi khoảng trăm người được điều động đi để xây dựng thêm cho dự án của người thừa kế pháo đài Ngọc Lục Bảo.
Hiện tại, Nguyễn An Bình đang cảm nhận được có những ánh nhìn đầy ác ý đang chằm chằm vào mình.

Đương nhiên khi cậu nhóc quay người lại, những ánh mắt đầy thù địch ấy cũng lập tức biến mất như thể chưa bao giờ xuất hiện.
“Haha, ta đã tăng lương gấp ba lần cho tất cả những người tham gia vào vụ xây cất lần này.
Ấy thế mà vẫn có kẻ tỏ ra địch ý với ta cho được thì 90% chúng là gián điệp rồi a.”
Những tiếng thì thầm nhỏ như muỗi của Nguyễn An Bình vang lên, nhưng chưa kịp truyền xa đã bị ma pháp chặn lại và triệt tiêu.
Như vị quý tộc nhỏ tuổi đã nói, trong dự án cải tạo nhỏ này, cậu ta đã gọi toàn bộ những người hầu kẻ hạ, những kẻ có phạm vi hoạt động xung quanh dinh thự riêng của mình tới để giúp một tay.
Trước kia, Nguyễn An Bình dù có biết là trong hàng ngũ những người làm việc cho nhà mình có nhiều kẻ ăn cây táo rào cây sung.
Nhưng cậu vẫn chưa biết làm cách nào để có thể lọc được đám người đó.
Tuy dùng các loại pháp thuật sưu hồn đúng là có thể giải quyết được mọi thứ một cách dễ dàng, nhưng trong pháo đài này nhiều người như vậy thì sưu hồn tới bao giờ.
Đó còn chưa kể, việc sưu hồn không chỉ khiến n·ạn n·hân bị tổn thương linh hồn, mà chính người thi pháp cũng phải chịu một áp lực nặng nề, có thể ảnh hưởng rất nhiều tới tiến độ tu luyện và mạnh lên của Nguyễn An Bình.
Vả lại, việc sưu hồn này cũng không phải tuyệt đối thành công.
Vì ngay trong đầu Nguyễn An Bình hiện tại cũng đã tìm được vô số những tri thức về việc phòng ngự tâm linh hoặc đánh lạc hướng kẻ địch khi bị sưu hồn.
Nếu giao công việc sưu hồn này cho người khác thì cũng chưa chắc những kẻ được giao nhiệm vụ ấy đã hoàn toàn trung thành với lãnh chúa.
Và còn đủ loại lý do khác nhau khiến chuyện sưu hồn này chỉ là biện pháp được cân nhắc chứ không thể thực hành.
Ánh mắt của Nguyễn An Bình bao quát toàn bộ công trường hiện tại.
Một ánh mắt nhìn qua vô cùng bình thường của một cậu nhóc quý tộc.
Nhưng thực tế, Nguyễn An Bình đang thi triển một loại ma pháp thăm dò, tìm kiếm những kẻ có ác ý với mình.
Bình thường, khi một ma pháp sư thực hiện một ma pháp thăm dò, chắc chắn bọn họ sẽ để lộ một vài dấu vết như đôi mắt bỗng dưng sáng rực, sóng ma lực chấn động,…
Đủ loại yếu tố khiến cho những pháp sư khác có thể dễ dàng phát hiện ra việc ma pháp ấy đang được sử dụng.
Còn với Nguyễn An Bình, nhờ vào ma pháp Nghiên Cứu đã được cha cậu sửa chữa lại đôi chỗ.
Cậu nhóc giờ có thể thi triển pháp thuật mà không khiến sóng ma lực chấn động, rất khó để có thể bị phát hiện.
Và nhờ vào điều đó, Nguyễn An Bình có thể dễ dàng nhìn ra được xung quanh mình cứ hai người thì lại có một người là gián điệp.

Đây đúng là một con số đáng sợ khiến cậu quý tộc nhỏ tuổi phải trầm ngâm.
Âm thầm đánh dấu, nhớ mặt tất cả những kẻ có ý đồ mờ ám xung quanh mình.
Nguyễn An Bình quay người rời đi khi công trình còn đang giang dở.
Nếu còn ở lại nơi đây lâu hơn nữa, cậu nhóc chắc chắn khó có thể chịu nổi mà lập tức nổi giận, để lộ ra việc mình đã nhìn thấu thân phận gián điệp của đám người kia mất.
Trong đầu Nguyễn An Bình hiện tại chỉ có việc làm thế nào để có thể trừ khử toàn bộ đám gián điệp kia, dùng thực lực tuyệt đối để giải quyết tất cả mọi thứ cản đường.
Nhưng khi bình tĩnh lại, cậu cảm thấy làm như vậy không thỏa đáng.
Vì nếu xử lý một nhóm này, những kẻ địch núp sau màn rất có thể sẽ sử dụng những kẻ khó chơi hơn, khó bị phát hiện hơn để tiếp cận cậu.
Và khi bình tĩnh lại, Nguyễn An Bình lại cảm thấy để đám người đó tồn tại một khoảng thời gian nữa cũng là chuyện tốt.
Từ lúc này, trên môi cậu nhóc 8 tuổi bắt đầu nở một nụ cười vô cùng gian xảo, một nụ cười khi nhìn vào người ta sẽ thấy giống hệt với Nguyễn An Thành.
Giống tới nỗi chỉ có thể nói đây đích thị là hai cha con mà không cần giám định ADN.
Và cũng từ lúc này, một kẻ tàn nhẫn thích đùa cợt với số phận người khác được sinh ra.
Thấy người thừa kế của pháo đài Ngọc Lục Bảo này đã rời đi, một vài người bắt đầu nhỏ giọng tán dóc với nhau.
“Thật kỳ lạ a, ta đúng là không hiểu tại sao vị thiếu gia kia lại muốn dựng cả đống tượng không rõ đầu đuôi này để làm trang trí nữa?
Có ai biết lý do tại sao không?”
“Cái đó ai mà biết được a?
Dù sao người ta cũng là quý tộc, mà các quý tộc lão gia nghĩ gì thì ai có thể đoán được ý đồ của họ chứ?”
“Đúng vậy, ta đã từng nghe nói có nhiều quý tộc còn chơi hoa hơn nhiều, cái gì mà đem người làm bình hoa, biến người thành đủ thứ không phải người rồi gọi nó là nghệ thuật ta cũng từng nghe qua.
Nên vị thiếu gia kia ăn chơi như thế này chỉ có thể nói là nhẹ nhàng chán.”
“Các vị, có khi nào đây là một loại trận pháp nào đó được ngụy trang dưới dạng mấy pho tượng hay không?”
Nhắc tới đây, tất cả những người hầu đột ngột trở nên im lặng.
Chúng quên mất nơi đây là pháo đài Ngọc Lục Bảo, và cũng suýt quên mất thân phận mà mình đang đóng vai.

Có vẻ ngày hôm nay bọn họ đã nghị luận quá nhiều về chủ nhân của pháo đài này rồi.
Tất cả đều trở nên yên lặng, lập tức giữ mồm giữ miệng của mình lại.
Ánh mắt chúng liếc nhìn xung quanh.
May mắn là đủ loại âm thanh trên công trường đã che giấu đi cuộc trò chuyện có vẻ phạm thượng vừa rồi.
Đám người hầu lẫn gián điệp đều tăng tốc, cố gắng làm xong phần việc của mình.
Trên đỉnh của tòa tháp cao nhất pháo đài Ngọc Lục Bảo.
Có hai ánh mắt giờ này đang nhìn chăm chú về phía biệt viện của Nguyễn An Bình.
Và còn ai có thể đứng trên tòa tháp được coi là cấm địa ấy ngoài cặp vợ chồng bá tước đang làm chủ vùng lãnh địa này chứ?
Nhìn vào một rừng tượng đá đang được đem đi trang trí cho khu vực xung quanh biệt viện của con trai mình.
Nguyễn An Thành một lần nữa lại nở nụ cười nhìn qua không đáng tin cậy ấy.
“Chậc, cái thằng nhóc này.
Ta cứ tưởng nó bị ta hố một trận rồi giận dỗi bỏ nhà ra đi luôn rồi chứ?
Ai mà nghĩ được nó chỉ ra ngoài chơi vài hôm rồi đem về nhà cả một đội quân luôn.
Chẳng lẽ thằng nhóc thấy ta ngồi ở vị trí bá tước này quá lâu, nên giờ nó bắt đầu chiêu binh mãi mã, muốn đánh bất ngờ rồi ép ta nhường ngôi chắc?”
Nhưng Nguyễn An Thành còn chưa kịp nói hết câu.
Ngay bên cạnh, cô vợ Chu Thị Minh Anh của hắn đã lập tức cho hắn một cú đấm vào đầu, khiến cho lão cha không đứng đắn này một lần nữa đứng đắn trở lại.
“Đừng nói nhảm nữa, cha nó.
Chẳng phải chúng ta vừa hoàn thành nghiên cứu mới hay sao?
Mấy cái số liệu đó vừa vặn đưa luôn cho thằng con chúng ta đi.”
Nghe vợ mình nói vậy, Nguyễn An Thành một tay vừa xoa lấy cục u nổi trên đầu mình, vừa lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một cuốn sổ tay nhìn qua vô cùng bình thường.
Và bên trên cuốn sổ tay ấy có ghi rõ: Phân tích ma lực và bản chất của ma lực, thí nghiệm số 124.
Nhưng ngay khi bàn tay của Nguyễn An Thành vuốt nhẹ qua bìa cuốn sổ ấy.
Từ một cuốn sổ nhỏ nó đã có những thay đổi chỉ có thể nói là thay da đổi thịt, khi đã hóa thành một cuốn sách dày cộp trong tích tắc.
Đồng thời, trên bìa cuốn sách ấy cũng đã thay đổi tên gọi thành: Võ đạo ma pháp phiên bản 1.0.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.