Ghế Số 1: Cùng Nhau Chơi Sập Cái Mạt Thế Này.

Chương 25: Quả nhiên lại có hố.




Chương 25: Quả nhiên lại có hố.
Dưới mệnh lệnh từ chủ nhân của mình, ma pháp sư Platin bắt đầu xếp bằng tu luyện.
Trong thân thể hắn ta, những dòng chảy ma lực vốn đang rất yên bình nay bỗng dưng trở nên cuồng bạo, như thể những con sông trong ngày n·ước l·ũ tràn về.
Với dòng chảy mạnh mẽ ấy, một lực hút khi ma lực vận chuyển với tốc độ cao hình thành.
Nó dần tạo thành một dòng xoáy, lôi cuốn ma lực tự do ngoài không khí tụ tập, tràn vào trong thân thể Platin.
Trong trạng thái hiện tại, Nguyễn An Bình có thể cảm nhận được ma lực trong thân thể đối phương đang tăng lên nhanh chóng.
Không những vậy, chất lượng ma lực nếu được rèn luyện theo cách này sớm muộn cũng sẽ có được chất biến.
Còn về thân thể, Nguyễn An Bình cũng có thể cảm nhận được nhục thể của đối phương đang…
Ánh mắt của cậu nhóc lập tức phải trợn trừng lại.
Ngay sau đó, Nguyễn An Bình sử dụng ma pháp cậu để lại bên trong não bộ của Platin, ngăn cản tên pháp sư tiếp tục tu luyện võ đạo thổ nạp.
Đúng là nhờ vào bí tịch võ đạo do Nguyễn An Thành biên soạn, thực lực của một pháp sư bình thường cũng sớm muộn sẽ có biến đổi về chất.
Nhưng đồng thời, phương pháp tu luyện ấy cũng quá cực đoan.
Khi mà ma lực có bản chất cuồng bạo, khó kiểm soát rất nhiều lần hơn cái gọi là thiên địa linh khí trong mấy tiểu thuyết võ đạo hoặc tiên đạo.
Nên dù cho mới chỉ tu luyện được có vài giây ngắn ngủi, nhưng Nguyễn An Bình đã thấy được trên người thuộc hạ của cậu đang dần xuất hiện những lỗ máu nhỏ không đáng nhắc tới.
Nhưng thông qua những lỗ máu ấy, Nguyễn An Bình lại có thể nhìn ra được những thương tích của Platin là những thương tích ở cấp độ tế bào, hoặc thậm chí còn nghiêm trọng hơn nữa.
Không nói nhiều, cậu pháp sư nhỏ tuổi lập tức sử dụng Tơ Tuyến Ma Pháp, bắn ra cả trăm sợi tơ chạy dọc chạy ngang khắp người Platin.
Những sợi tơ ấy vừa có thể thăm dò tình hình hiện tại của vật thí nghiệm, vừa có thể chữa lành những thương tích lớn nhỏ ở tất cả những nơi mà nó đi qua.
Nhìn vào đủ loại v·ết t·hương khiến người phải giật mình này, Nguyễn An Bình không nhịn được mà thốt lên.
“Tê, cái thứ này thì tu mới chả luyện cái gì chứ?
Đây rõ ràng là để người ta phải phơi nhiễm trước phóng xạ h·ạt n·hân mà!”
Trong cảm nhận của Nguyễn An Bình, tên thuộc hạ Platin của cậu bị tổn thương đúng là quá nặng rồi.

Gần như toàn bộ tế bào trong thân thể hắn đều đã bị các hạt ma lực bắn phá thủng trăm ngàn lỗ, một số nơi cũng đã bắt đầu có dấu hiệu của gen sụp đổ.
Cũng có một số bộ phận nhỏ trong thân thể cũng đã bắt đầu xảy ra biến dị, khi Nguyễn An Bình phát hiện ra một số nơi ma lực tích tụ, xảy ra hiện tượng kim loại hóa.
Nheo mắt lại trước những hiện tượng mình vừa cảm nhận được.
Cậu nhóc nhờ vào Tự Nhiên Linh Cảm và Nghiên Cứu cũng đã có thể đoán được đáp án cho hiện tượng này là gì.
“Platin, ngươi là một pháp sư một trụ cột, và ma pháp trụ cột của ngươi là Áo Giáp Thuật, đúng chứ?”
Hiện tại, thuộc hạ của Nguyễn An Bình đã bị trọng thương, nên hắn ta cũng chỉ có thể nhẹ gật đầu để khẳng định đáp án ấy.
“Ra là vậy sao, lần này là một pháp sư chuyên hệ kim loại, nên mới xuất hiện những dạng ma lực kết tinh như vậy hay sao?
Nếu như là một dạng pháp sư hệ hỏa, hệ lôi có mặt ở nơi đây chắc chắn họ đã phải nổ tung đi.”
Ánh mắt của Nguyễn An Bình giờ nhìn về phía tên thuộc hạ mới thu nhận của mình với ánh mắt đầy vẻ tiếc hận.
Nếu là người bình thường chỉ có thể sống được trong vài giờ.
Nhưng với thân thể mạnh hơn người bình thường một chút của các pháp sư kết hợp thêm một ma pháp khôi phục từ Nguyễn An Bình.
Tên Platin này có lẽ sẽ còn lại khoảng 1 đến 3 tháng để có thể sống sót.
Sau nhiều lần thăm dò và liên tục chữa lành cho thuộc hạ mình.
Nguyễn An Bình phát hiện ra một chuyện vô cùng đáng sợ.
Có vẻ như kẻ đã tu luyện phương pháp võ đạo này chỉ có thể đi con đường không lối thoát ấy đến đen mà thôi.
Vì hiện tại, dù cho không chủ động tu luyện võ đạo ma pháp 1.0 chăng nữa, cả người tên Platin đó giờ giống như đã hóa thành một cục nam châm với các hạt ma lực xung quanh.
Hắn đang không ngừng hấp thu ma lực qua mỗi phút, mỗi giây.
Tu vi càng lên cao, thì thân thể của một pháp sư bị ma lực ăn mòn lại càng nghiêm trọng hơn.
Giờ, Nguyễn An Bình cũng có thể thấy được những màu trắng bạc của kim loại ngay dưới lớp da người.
Dự đoán trong vòng vài giờ nữa, tên Platin này sẽ hoàn toàn hóa thành một bức tượng bằng kim loại.
Và khi đó hắn sống hay c·hết gì cũng sẽ là một điều khó nói.

Nguyễn An Bình không nhịn được mà cảm thán.
“Quả nhiên a, nếu như ma lực có thể được sử dụng để nâng cao tố chất thân thể, thì người ta đã làm vậy từ lâu rồi.
Khi đó, với tiến trình phát triển của đại lục Alrat này, nơi đây chắc chắn đã phải là một thế giới tiên thần đi đầy đất thay vì một đám ma pháp sư suốt ngày phải vò đầu bứt tóc, không biết làm như thế nào để có thể gia tăng tuổi thọ.”
Nhìn lại vào cuốn võ đạo ma pháp trong tay mình, Nguyễn An Bình lại một lần nữa than thở.
“Chậc, thật đúng là cha ta có khác, hố con hố cháu tới thế là cùng.
May mà ta bị hố nhiều nên cũng thành bản năng rồi, nếu không giờ chắc cũng phải thê thảm lắm đây.”
Một lần nữa mở cuốn sách ra.
Nguyễn An Bình phát hiện ra cuốn sách này ngoài mấy cái thứ tri thức về một hệ thống tu luyện mơ hồ và hố người, thì cũng chỉ có kiến thức về một vài loại võ kỹ được ghi chép cũng coi như hữu dụng.
Cậu nhóc cũng đã có một vài ý định sử dụng mấy thứ võ kỹ được ghi chép làm căn cơ, kết hợp với lại ma pháp bản địa của thế giới này.
Dù không biết kết quả sẽ ra sao nhưng Nguyễn An Bình có thể dự đoán chắc chúng cũng rất mạnh đi.
Khi cậu nhóc nhìn về phía tên thuộc hạ mới được thu nhận chưa được bao lâu của mình, cậu muốn thử xem liệu có cứu được đối phương hay không.
Cứu ở đây là níu giữ ý thức và giá trị chiến lực của Platin, không phải là cứu vớt cái hình người dáng người của tên đó.
Một mệnh lệnh được Nguyễn An Bình đưa ra như thể đang đánh cược với số phận.
“Platin, nếu như quá trình tu luyện đã không thể nghịch đảo rồi.
Như vậy thì đạp ga tới tận cùng, tu luyện hết công suất cái cuốn võ đạo ma pháp đó cho ta.”
Dù cho đau đớn toàn thân, nhiều phần cơ thể đã không còn lại tri giác chăng nữa, pháp sư Platin vẫn phải cắn răng đồng ý với những mệnh lệnh mà chủ nhân hắn đưa ra.
Lần này, Platin không chỉ tu luyện một mình nữa, mà với những sợi tơ ma pháp còn lưu lại trong cơ thể hắn thì Nguyễn An Bình cũng có thể cảm nhận được phần nào những gì đang xảy ra.
Từ đó cậu ta có thể chỉ đạo thuộc hạ của mình đưa ra những phương án ứng đối.
Nếu như có những chỗ nào tên thuộc hạ của cậu không thể giải quyết, như vậy thì cứ để những sợi tơ ma pháp tới chống đỡ hộ.

Và cứ như vậy, sau khoảng nửa giờ tu luyện.
Platin hiện tại đã không còn giữ được hình dạng của một con người nữa, khi mà gần như toàn bộ thân thể hắn ta đã biến thành một dạng sống nguyên tố.
Vì lúc này, khoảng 90% khối lượng thân thể của hắn đã được cấu tạo từ ma lực hệ kim loại.
Còn những phần còn lại chỉ có thể nói là những gì sót lại của cơ thể con người.
Với trái tim giống như đã hóa thành một loại xá lợi, là ma lực kết tinh đảm bảo sự sống cho dạng sống quái dị này.
Phần còn lại là bộ não, thứ mà Nguyễn An Bình phải tiêu tốn một nửa số tơ ma pháp, cuốn quanh như một cuộn len mới có thể tạm ngăn lại quá trình xâm lấn của ma lực hệ kim loại.
Giờ một lớp đệm trung hòa đang dần được tạo thành, đảm bảo não bộ của Platin vẫn có thể hoạt động, để lý trí của một con người vẫn được giữ lại dù hình thái sinh mạng đã biến đổi tới không thể xác định.
Theo bản năng, Platin cố gắng điều khiển thân thể mới, tạo hình thành một trạng thái mà hắn cho rằng thoải mái nhất.
Ngay sau đó, trước mặt Nguyễn An Bình.
Một bộ áo giáp bạc trắng đã từ từ bước đi trước mặt cậu nhóc.
Có vẻ như tên Platin đang là một con người nay đột ngột hóa thành một bộ áo giáp, nên giờ khả năng di chuyển của hắn đã bị ảnh hưởng khá nhiều vì vẫn chưa quen thuộc.
Thấy bộ dạng hiện tại của thuộc hạ mình.
Nguyễn An Bình bỗng dưng liên tưởng tới những sinh vật nguyên tố, những tinh linh tự nhiên mà hắn đã từng thấy trong sách cổ.
Người ta nói nguồn gốc của những tinh linh đó là thiên sinh địa dưỡng, sinh ra từ ma lực nguyên tố nồng đậm.
Nhưng khi nhìn thấy tình trạng của pháp sư Platin ngay trước mặt mình, giờ Nguyễn An Bình hoài nghi nguồn gốc của những sinh linh thuần nguyên tố kia rất có thể là do một đám pháp sư vì thí nghiệm thất bại hóa thành.
Nếu như Platin không được bảo hộ vởi ma pháp của Nguyễn An Bình, lý trí và ký ức của hắn ta rất có thể sẽ bị ăn mòn và trở về trạng thái mông muội.
Trong lúc cậu pháp sư nhỏ tuổi còn đang tìm cách để có thể tận dụng trạng thái hiện tại của thuộc hạ cậu.
Từ một nơi khác của pháo đài, trong căn phòng tăm tối.
Cũng đã có hai bóng người dõi theo cuộc thí nghiệm ấy từ đầu tới cuối qua ma pháp giá·m s·át của họ.
Và đương nhiên hai người đó vẫn là cha mẹ của Nguyễn An Bình, Nguyễn An Thành và Chu Thị Minh Anh.
Lúc này, Nguyễn An Thành trên đầu đã nổi thêm vài cục u vì bị người đánh, mắt thâm quầng một bên nhìn qua vô cùng thê thảm.
Nhưng có vẻ những thương tích về thể xác đó vẫn không thể nào ngăn cản được người đàn ông này ngừng lại việc ghi chép những tri thức mà mình đã chứng kiến.
“Đúng là con trai của chúng ta có khác, không làm ta thất vọng một chút nào.”
Nguyễn An Thành vừa cảm thán vừa ghi chép trong ánh mắt hình viên đạn của vợ mình ngay bên cạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.