Chương 29: Trong bóng tối.
Trong không gian u tối của bãi thử nghiệm ma pháp dưới pháo đài Ngọc Lục Bảo.
Nguyễn An Bình hiện tại hai mắt chằm chằm nhìn về phía trước.
Tại nơi đó, có những mục tiêu giả đã được chuẩn bị từ trước đó, để thuận tiện cho việc có người tới sau thử nghiệm pháp thuật tại nơi đây.
Mỗi một hình nộm nhìn như bù nhìn rơm kia đều là những ma pháp đạo cụ, những thứ được tạo ra chỉ với mục đích duy nhất là đỡ đòn.
Một con bù nhìn rơm ấy có thể chịu đựng được sức sát thương tối đa tương đương một pháp sư cấp độ 4 ra tay.
Nên Nguyễn An Bình có thể thoải mái sử dụng chúng để có thể đo đạc cường độ sức mạnh của mình đã đến mức độ nào.
Từ trong bàn tay của cậu pháp sư nhỏ tuổi.
Hai sợi tơ đen trắng nhanh chóng được thả ra, chúng tự do bay múa trong không gian như thể những sinh vật sống thay vì những tạo vật bằng ma lực vô tri.
Sợi tơ đen mang theo khí tức của t·ử v·ong vô cùng nồng nặc, trong khi đó những sợi tơ trắng lại hoàn toàn trái ngược khi nó tràn ngập sức mạnh của ánh sáng thần thánh.
Những sợi tơ mang theo thuộc tính hoàn toàn trái ngược này quay quanh nhau, đan ra một cuộn len nhỏ mang hai màu đen trắng trên đầu ngón tay Nguyễn An Bình.
Nếu để một pháp sư khác ở nơi đây, họ chắc chắn phải cảm thấy run sợ khi lại có kẻ dám cả gan nghịch ngợm ma pháp với thuộc tính trái ngược nhau như vậy.
Vì chỉ cần hai sợi tơ đen trắng kia v·a c·hạm nhau, thuộc tính xung khắc có trong chúng sẽ lập tức phản ứng, tạo ra một v·ụ n·ổ vô cùng mạnh mẽ, thổi bay tất cả mọi thứ xung quanh.
Nên có thể nói, hành động hiện tại của Nguyễn An Bình chỉ có thể nói là nghịch bom trên đầu ngón tay, và không biết khi nào quả bom ấy sẽ hoàn toàn mất kiểm soát mà p·hát n·ổ.
Nhưng cậu pháp sư nhỏ tuổi lại có vẻ không để ý tới chuyện đó cho lắm, khi mà những sợi tơ đen trắng đã đan lại vào nhau nhưng không hề phản ứng.
Thì ra bên ngoài những sợi tơ ấy, vẫn còn có một lớp ma lực hệ thủy cực mỏng làm trung gian, tạm thời ngăn không cho v·ụ n·ổ xảy ra.
Nhắm chuẩn mục tiêu, ngay sau đó là quả cầu như cuộn len đen trắng được bắn thẳng về phía trước theo tâm ý của Nguyễn An Bình.
Ngay khi v·a c·hạm vào mục tiêu một khắc này, cậu pháp sư nhỏ tuổi giật mạnh cánh tay mình về phía sau, rút ra một sợi tơ trong suốt nào đó.
Nếu nhìn kỹ, mọi người có thể phát hiện đó là một sợi tơ ma pháp hệ thủy, cũng là lớp trung gian ngăn cản hai sợi chỉ đen trắng kia thực sự tiếp xúc với nhau.
Không còn gì có thể ngăn cản nữa, hai loại thuộc tính hoàn toàn trái ngược v·a c·hạm, phản ứng một cách đầy dữ dội.
Một v·ụ n·ổ ma pháp tạo ra một quả cầu với lửa trắng và khói đen hủy diệt mọi thứ trong phạm vi hàng trăm mét.
May mắn, những tiền bối trong gia tộc khi xây dựng một bãi thử nghiệm ngầm dưới lòng đất cũng đã tính toán kỹ những gì có thể xảy ra.
Nên trong một không gian kín như hang động ngầm nằm dưới mặt đất này, vẫn có một trận pháp được bố trí tại nơi đây, làm giảm đi uy lực của v·ụ n·ổ ma pháp ấy.
Khi khói lửa đã tan đi, Nguyễn An Bình chứng kiến con bù nhìn làm bia ngắm kia vẫn còn tồn tại ngay giữa trung tâm v·ụ n·ổ vừa rồi.
Đủ để biết chất lượng của tạo vật ma pháp đó cũng không phải trò đùa.
Và trên con bù nhìn lúc này cũng đã hiển thị một dòng chữ vô cùng dễ thấy.
“Mức độ năng lượng cấp độ 2.
Sức mạnh ma thuật cấp độ 3.
Đánh giá: Ma pháp nguy hiểm, có thể uy h·iếp pháp sư cấp độ 4.”
Chứng kiến những đánh giá bên trên con rối đó, Nguyễn An Bình cảm thấy vô cùng hài lòng.
Nhưng ngay lúc này, cậu nhóc chợt cảm thấy cả thân thể mình có nhiều chỗ cảm giác hơi nhói nhói.
Không biết từ khi nào, trên thân thể cậu nhóc đã xuất hiện vô số những v·ết t·hương ngang dọc khác nhau.
Nhìn qua, như thể đã có vô số những đường kiếm sắc bén đã lướt qua da thịt Nguyễn An Bình vậy.
Lúc này, đầu óc của cậu nhóc rất nhanh chóng vận chuyển, phân tích lại toàn bộ quá trình từ khi ma pháp được thả cho tới khi những v·ết t·hương bí ẩn này xuất hiện.
“Chậc, xem ra ta nên thu tay lại a, ma pháp lần này chỉ có thể nói là quá nguy hiểm rồi.”
Ánh mắt của Nguyễn An Bình lúc này đầy vẻ ngưng trọng khi nhìn về khu vực vừa bị oanh tạc bởi ma pháp của mình.
Đừng quên, Tơ Tuyến Ma Pháp của pháp sư nhỏ tuổi này không chỉ có thánh quang, tử linh, mà nó còn ẩn chứa bên trong đó một lượng nhỏ thuộc tính sắc bén nữa.
Nếu như vừa rồi Nguyễn An Bình cho thêm nhiều phần ma lực thuộc tính sắc bén vào nữa, v·ụ n·ổ ma thuật vừa rồi cũng sẽ giải phóng ra vô số những cơn gió sắc như đao, trải rộng cả phạm vi hàng cây số vô cùng nguy hiểm.
Vừa nghĩ vừa sợ, nhưng những sợi tơ từ tơ tuyến ma pháp vẫn không hề dừng lại.
Chúng khâu lại toàn bộ những v·ết t·hương trên thân thể Nguyễn An Bình, ngay sau đó hóa thành thánh thủy, lập tức chữa trị thương thế trên người cậu nhóc.
Lúc này, tiếng một giọt nước v·a c·hạm vào mặt đất vang lên vô cùng đột ngột.
Ánh mắt Nguyễn An Bình lập tức phải nheo lại, vì trong hang động này ngoài cậu ra còn có một người khác.
Bên cạnh đó, mùi máu tươi dù rất nhạt chăng nữa cũng đã bắt đầu lan tỏa trong không gian, lại càng khẳng định cho suy nghĩ vừa rồi của cậu.
Cậu nhóc có thể chắc chắn một điều, người đó không thể nào là Nguyễn An Thành cho được.
Vì đường đường là một người xuyên việt, một đại năng chuyển thế như ông ta mà lại bị tổn thương bởi ma pháp do một đứa trẻ thả ra thì hơi nực cười.
Nên người đang có mặt ở nơi đây chắc chắn không phải là người thân của cậu.
Ánh mắt đầy vẻ địch ý của người thừa kế lãnh địa Ngọc Lục Bảo nhìn vào một góc tối, nơi những ánh sáng của những ánh đèn ma tinh không thể chiếu tới.
Biết mình đã bại lộ, người đang ẩn núp trong bóng tối lúc này cũng bước ra và làm Nguyễn An Bình cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng khi nghĩ tới thân phận trước đây của người này, Nguyễn An Bình lại không cảm thấy quá bất ngờ trước sự xuất hiện của lão ta.
Đi ra từ bóng tối là Bram, cựu quản gia, cựu trợ lý của Nguyễn An Thành, người giờ chỉ là một lão già trong một bộ pháp bào của các pháp sư đã b·ị đ·ánh đến te tua tan nát.
Đủ để thấy được hoàn cảnh sống của lão ta khi rời khỏi pháo đài đã thê thảm như thế nào.
Nguyễn An Bình cũng đã được cha mình kể qua về trường sinh ma pháp, về việc Bram đã chạy trốn ngay sau khi có được những bản chép tay về ma pháp ấy.
Nên cậu cũng không cảm thấy bất ngờ trước một kẻ mang trọng bảo như vậy lại thê thảm như thế này.
“Chậc, quản gia Bram.
Lâu ngày không gặp lại.”
Nghe được giọng nói đầy lạnh lùng của Nguyễn An Bình, Bram lúc này tay đang cố che đi v·ết t·hương đang rỉ máu khi bị dư ba của v·ụ n·ổ vừa rồi gây ra, lão cũng gật đầu chào hỏi với thái độ lạnh lùng không kém.
“Thiếu chủ, cũng lâu ngày không gặp.
Quả nhiên ngài đúng là một thiên tài ma pháp a, chỉ mới chừng đó tuổi đã trở thành một pháp sư cấp độ 2, đồng thời cũng sáng tạo ra một ma pháp đặc biệt có sức công phá mạnh tới như vậy.
Lão phu tự nhận bản thân mình hồi trẻ chắc chắn chỉ có thể nhìn ngắm mà ngước nhìn ngài đi.”
Bầu không khí tại không gian ngầm dưới pháo đài giờ này đã trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, một cuộc chiến có thể nổ ra bất cứ lúc nào.
Với Bram, sau khi có được những ghi chép về trường sinh ma pháp, lão đã bị người đuổi phải trốn đông trốn tây.
Mọi kế hoạch, con đường bỏ trốn trước đó của lão đều giống như chê cười, khi lão đi đâu cũng bị người chặn lại đòi giao ra những bản chép tay.
Nhờ vào Bóng Tối Lĩnh Vực, ma pháp trụ cột của mình, Bram mới có cơ hội nhiều lần chạy trốn trước cửa tử.
Nhưng việc cứ phải liên tục chơi trò mèo đuổi chuột, với vai chuột thuộc về mình như thế này, Bram cũng đã nhanh chóng phải mệt mỏi và kiệt sức.
Lão hắc ma pháp sư này đã hết đường để đi, nên cũng chẳng có lựa chọn nào khác ngoài việc quay trở lại trú ẩn pháo đài Ngọc Lục Bảo.
Dù sao với lão nơi đây cũng là một trong những nơi an toàn nhất mà hiện tại lão có thể nghĩ tới.
Và quả thực, nơi tị nạn mà lão lựa chọn chẳng thể nói gì ngoài hai từ hoàn hảo, khi lão là người biết được dưới pháo đài Ngọc Lục Bảo còn có một vùng không gian trống trải khổng lồ, với vô số những hang động nhỏ liên kết với nhau.
Việc muốn tìm được lối đi xuống dưới vùng không gian ngầm này cũng là chuyện vô cùng khó khăn, đừng nói gì tới việc tìm được lão trong mê cung hang động ấy.
Đó là cho tới khi, lão hắc ma pháp sư này nhìn thấy Nguyễn An Bình đi xuống dưới đây để thử nghiệm pháp thuật.
Ngay lập tức, lão đã muốn b·ắt c·óc người thừa kế của lãnh địa Ngọc Lục Bảo, yêu cầu bá tước Nguyễn An Thành một lần nữa chép lại những ghi chép về trường sinh ma pháp.
Sau đó ép hắn tìm cách đưa lão ra khỏi nơi đầm rồng hang hổ này.
Nhưng kế hoạch b·ắt c·óc của lão chưa bắt đầu đã thất bại.
Đối tượng lão cần bắt mạnh như thế này thì ai bắt ai là chuyện khó mà đoán trước.
Và lại, lão cảm thấy mình biết được bí mật động trời về cậu pháp sư nhỏ tuổi nhưng thiên tài này rồi thì hai bên đã rơi vào tình thế không c·hết không thôi.
Nên giờ, lão chỉ hi vọng thiên tài nhỏ tuổi này chỉ là một thiên tài thông thường.
Cái loại thiên tài mà tu luyện nhanh chóng, lĩnh ngộ pháp thuật thần tốc, nhưng lại là một con gà về mặt chiến đấu và chiến thuật.
Ở phía đối diện, Nguyễn An Bình có thể cảm nhận được địch ý tới từ lão quản gia Bram.
Dù không hiểu tại sao lão ta lại có địch ý lớn tới như vậy nhưng mặc kệ nó.
Vừa vặn, Nguyễn An Bình đang có ý định muốn thử xem một vài loại ma pháp khác.