Chương 34: Trong phòng kín.
“Đó là tất cả những gì ta muốn nói với mọi người.
Từ giờ trở đi, lãnh địa của chúng ta sẽ có những bước phát triển mới với những ngọn nến trắng này.”
Trên đài cao, Nguyễn An Bình thở phào nhẹ nhõm ngay sau khi giảng cho tất cả mọi người nghe xong về sản phẩm mình chế tạo ra.
Nhìn vào vẻ mặt khó chịu kia, đủ để thấy được bài phát biểu vừa rồi đối với một đứa trẻ như cậu nhóc chắc chắn không phải chuyện dễ dàng gì.
Nhờ vào khả năng có thể ẩn tàng sóng ma lực tới từ ma pháp Nghiên Cứu, cộng thêm với một vài ma pháp thôi miên cường độ thấp.
Tâm linh của những pháp sư phía bên dưới quảng trường giờ mới được cậu cạy mở.
Nguyễn An Bình cuối cùng cũng có thể thuyết phục được khoảng một phần mười số người ở lại quảng trường.
Dù cậu nhóc đúng là một quý tộc, là chủ nhân của pháo đài Ngọc Lục Bảo này thật đấy.
Nhưng quyền lực của một lãnh chúa trong lãnh địa của mình là chưa đủ để ước thúc các pháp sư, đừng nói gì tới một đứa trẻ mới có quyền thừa kế, chưa chính thức trở thành người cầm quyền của lãnh địa này.
Chưa kể tới thực lực mạnh mẽ của các pháp sư, thì để trở thành một pháp sư, những người này ai nấy đều là người đọc sách, có trình độ văn hóa rất cao, tầm nhìn của họ cao hơn hẳn những nông nô trong lãnh địa.
Nếu như một lãnh chúa ra những mệnh lệnh quá mức phi lý, những pháp sư trong lãnh địa có thể phản bội hoặc bỏ trốn lúc nào không hay.
Đất trời lớn như vậy, nơi đây không lưu ta thì tất có nơi lưu ta.
Đó chính là những chuyện có thể xảy ra khi đám pháp sư bị ép quá mức.
Sau khi bài thuyết trình của Nguyễn An Bình kết thúc, cả quảng trường càng lúc càng trở nên vắng vẻ hơn, khi mà có những người đã lập tức quay lưng rời đi mà không nói một lời.
Thấy còn khoảng 300 người ở lại quảng trường, cậu quý tộc nhỏ tuổi cũng chỉ có thể thở dài.
Dù thực lực của Nguyễn An Bình đúng là rất mạnh chăng nữa, nhưng giới hạn ma lực vẫn còn ở đó, không đủ để khiến đứa trẻ này có thực lực trấn áp toàn trường được.
Vả lại, tính cách của cậu nhóc cũng không cho phép cậu có thể làm một hành động chỉ có thể nói là vô não như vậy.
Phía bên dưới quảng trường, lúc này đang có vô số những âm thanh trao đổi với nhau.
“Nến trắng có thể tăng cường linh cảm, ngộ tính của các pháp sư, giúp một pháp sư tầm thường hóa thành thiên tài, sánh ngang được với các thiên kiêu trong truyền thuyết?
Hừm, mấy câu nói này xuôi ngược như thế nào chăng nữa, chỉ cần một mắt cũng có thể nhìn là nói xạo a.”
“Đúng vậy, nếu trên đời có đồ tốt như vậy, tại sao các quý tộc lão gia không giữ lại mà sử dụng một mình chứ?”
Dù có một vài những âm thanh hoài nghi, thậm chí là cười nhạo chăng nữa.
Nhưng bên cạnh đó, vẫn có những gương mặt nhìn qua vô cùng nghiêm trọng khi nghe qua những lời vừa rồi.
Vì theo đúng như lời đồn, vài ngày trước, đã có khoảng 100 người hầu và cảnh vệ đi ngang qua Nguyễn An Bình trong một giây phút không đáng nhắc tới.
Ấy vậy mà thực lực của cả đám đều tăng lên tới mức độ khó có thể tin nổi.
Và ánh mắt của đám người ấy lại càng trở nên nghiêm trọng hơn nữa, khi bọn họ để ý được.
Khoảng 100 người đang có mặt ở nơi đây đều đang nhìn về phía Nguyễn An Bình với một ánh mắt vô cùng thèm khát, như thể họ đang nhìn thấy một món ăn ngon mỹ vị, một tuyệt thế giai nhân, hoặc là một cọng thiên tài địa bảo hiếm có.
Đám gián điệp, những kẻ có thông tin linh thông nhất cũng đã nhận ra.
Những kẻ với ánh mắt thèm khát ấy chính là những kẻ trong lời đồn, là đám người linh cảm nảy lên, đốn ngộ ngay khi gặp mặt Nguyễn An Bình.
Tất cả lại càng khẳng định tính xác thực hơn về những gì cậu nhóc kia đã nói.
Nên tại quảng trường này, những ai ở lại đều là những kẻ biết được chỗ tốt to lớn khi ở gần Nguyễn An Bình.
Hoặc là những gián điệp đang cần thâm nhập để tìm hiểu thông tin, cũng có thể là những kẻ hiếu kỳ, tò mò muốn biết những gì người thừa kế lãnh địa Ngọc Lục Bảo này nói có phải sự thật hay không.
Tất cả những âm thanh ồn ào, thậm chí những biến đổi về mặt cảm xúc của những kẻ dưới quảng trường kia, Nguyễn An Bình đều có thể cảm nhận được rất rõ ràng, cậu thở dài một hơi đầy mệt mỏi.
“Sao cũng được, ít người dễ kiểm soát.
Đây cũng có thể xem như một chuyện tốt đi.”
Nguyễn An Bình đành chấp nhận số mệnh, cậu ra lệnh cho đội trưởng đội cảnh vệ đi xuống thông báo cho những người còn ở lại.
“Được rồi Rok, xuống dưới kia và gọi cho tất cả những ai muốn thử nghiệm sản phẩm mới của chúng ta vào trong căn phòng đặc biệt kia đi.”
Nghe được mệnh lệnh từ cậu quý tộc nhỏ tuổi, đội trưởng đội cận vệ Rok lập tức cúi đầu tuân lệnh.
Đám người còn đang bàn luận sôi nổi ở dưới quảng trường giờ phát hiện ra có những bóng người to lớn đang từ từ đi tới.
Thấy được người tới là đội cận vệ, là những binh sĩ tinh nhuệ nhất của pháo đài Ngọc Lục Bảo này.
Các cảm xúc hỗn loạn và bất an bắt đầu nảy sinh.
Nhiều người lập tức cảm thấy hoảng sợ, muốn quay đầu rời đi khỏi quảng trường.
Nhưng ngay khi chúng vừa quay người, âm thanh to như sấm rền của đội trưởng Rok đã vang lên, khiến cho những kẻ đã rời xa quảng trường giờ cũng phải chú ý.
“Thiếu chủ có lệnh.
Do dạo này quanh pháo đài của chúng ta có rất nhiều thành phần khả nghi thường xuyên lảng vảng, có thể đe dọa tới an toàn của pháo đài.
Nên trong ngày hôm nay, thiếu gia không ngại chi tiêu, xuất ra những món bảo vật là những cây nến trắng có thể tăng cường ngộ tính, linh cảm.
Tất cả để đề thăng thực lực cho mọi người, giúp chúng ta đương đầu với những nguy cơ sắp tới!
Nên giờ, ai muốn một bước lên mây, có được thực lực tự bảo vệ mình thì đi theo ta, tiến vào căn phòng ở ngay phía kia.”
Nói rồi, ngón tay của Rok chỉ thẳng về phía một phòng đá mới được những ma pháp đất đá dựng lên trên quảng trường vài giây trước đó.
Nhìn vào một căn phòng kín mít như cỗ quan tài, chỉ có một lối vào mà không có bất cứ cửa sổ nào đó, một vài tên gián điệp giờ đã hiển lộ rõ vẻ bất an, nghi ngờ lên trên mặt.
Nhưng chỉ có thể nói tố chất của đám gián điệp này đúng là đạt chuẩn.
Khi trong nháy mắt, mọi cảm xúc phức tạp đã lập tức bị che giấu.
Một tên gián điệp giờ không nhịn được, hắn lập tức quay người nhìn về phía Rok mà hỏi.
“Đội trưởng Rok, nếu như ngài nói là những cây nến sẽ được phân phát miễn phí cho tất cả chúng ta.
Như vậy thì liệu tôi có thể mang ngọn nến ấy về và sử dụng tại nơi ở có được hay không?”
Ngay khi hỏi xong câu hỏi ấy, tên người hầu giờ lập tức cảm thấy không thoải mái một chút nào, khi ánh mắt như thể xuyên thấu tâm linh của đội trưởng Rok liên tục đảo qua đảo lại trên người hắn.
“Sao? Ý ngươi là sao đây?
Thiếu gia của chúng ta vô cùng khẳng khái, sẵn sàng chia sẻ một bảo vật như vậy cho các ngươi, ấy vậy mà đám người hầu các ngươi lại còn dám nghi ngờ chủ tử hay sao?
Với lại ai cũng có thể nhìn ra tính chiến lược quan trọng của mấy ngọn nến trắng đó đi.
Thế mà ngươi lại còn muốn đem một thứ quý giá như vậy về phòng riêng của mình?
Nhỡ đâu, trên đường trở về, hoặc trong phòng riêng, ngọn nến trắng của ngươi bị người đánh cắp, sau đó vật phẩm ma pháp chiến lược đó tuồn ra ngoài.
Ngươi biết hậu quả có thể lớn đến mức độ nào hay không?”
Nghe xong những lời chất vấn tới từ đội trưởng Rok, tất cả những kẻ còn mang tâm tư muốn tuồn hàng mẫu ra ngoài giờ chỉ có thể cúi cái mặt xuống.
Không để ý tới tên vừa đặt câu hỏi ấy nữa, Rok lập tức quay ra nhìn về những người xung quanh.
“Vì kích thước căn phòng đá có hạn nên mỗi đợt chỉ dung nạp nhiều nhất là 30 người, ai đến trước được trước.
Giờ ta cũng không nói nhiều nữa, đám các ngươi ai muốn đề thăng ngộ tính, một bước lên trời thì bước lên, xếp hàng ngay cho ta!”
Ngay khi Rok vừa thét lên câu nói ấy, lại có vô số người quay trở lại, tò mò nhìn xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Một hàng dài lập tức đã được xếp vô cùng nghiêm chỉnh.
Dù sao ai cũng không muốn mình cả đời này chỉ là một tên pháp sư tầm thường.
Ai sống trên đời này mà chưa từng mơ một lần về mình là thiên tài chứ?
Với lại những kẻ đi đầu đương nhiên chính là đám đã từng nhận được chỗ tốt khi đi ngang qua người Nguyễn An Bình.
Nên muốn biết thực hư như thế nào thì chỉ cần nhìn biểu hiện của đám người đó khi đi ra khỏi căn phòng đá là biết thôi.
Nhưng có vẻ, mọi người vì quá chú ý tới căn nhà đá nhỏ đó mà quên đi bóng người của Nguyễn An Bình đã biến đâu mất tiêu.
Bên trong căn phòng khép kín không ánh sáng, một pháp sư nhỏ tuổi giờ này đang đợi chờ trong bóng tối.
Hai mắt cậu ta giờ chỉ còn một vẻ tàn nhẫn của kẻ không từ thủ đoạn, giống như một con nhện đang đợi chờ con mồi của mình sa lưới.
Cánh cửa đá nặng nề được mở ra kéo theo chút ánh sáng chiều tà chiếu vào căn phòng tối.
Trước mặt tất cả những kẻ đã tình nguyện đi đầu, chẳng có bất cứ thứ gì bên trong căn phòng trước mắt ngoài một sự trống rỗng.
Sau vài giây đợi chờ, một thành viên của đội cận vệ lấy ra từ thùng hàng gần đó một cân nến trắng, thiêu đốt và khiến không gian bí bách bên trong căn phòng có thêm một chút ánh sáng.
Ngay khi ngọn lửa trắng được thắp lên một khắc này, một mùi hương thơm nhạt xuất hiện khiến người say mê.
Khi ánh sáng ấy chạm vào tất cả những người đang có mặt, một cảm giác đầu óc thanh tỉnh nhưng tư duy lại hỗn loạn xuất hiện, ngay lập tức khiến cho tất cả mọi người đang có mặt lập tức rơi vào một trạng thái đặc biệt.
Giờ này, đầu óc của họ chỉ có thể tập trung suy nghĩ, tính toán để có thể ngộ ra được về cảnh giới, về pháp thuật và con đường phía trước.
Nhưng đồng thời, thân thể và cả bản năng tự vệ của họ giờ đều xụi lơ trên mặt đất, hoàn toàn không có sức chống cự.