Ghế Số 1: Cùng Nhau Chơi Sập Cái Mạt Thế Này.

Chương 43: Chỉ cần ngồi nhà, biết chuyện thiên hạ.




Chương 43: Chỉ cần ngồi nhà, biết chuyện thiên hạ.
Nhìn vào những màn hình được phong nguyên tố tạo thành đang lơ lửng quanh người mình.
Nguyễn An Bình gương mặt cũng phải kinh ngạc, thật không ngờ được rằng thứ ma pháp này lại mạnh mẽ tới như vậy.
Chuyện một pháp sư bói được thiên cơ cho một người, một vật, sự kiện... rồi đáp án nhận lại những câu nói mơ hồ, những từ ngữ khó hiểu là chuyện thường như ở huyện.
Nếu bói toán quá kỹ càng, thậm chí vượt qua một giới hạn nào đó, nhằm truy cầu đáp án chính xác, rõ ràng hơn.
Những thiên cơ pháp sư này còn có thể bị phản phệ, thổ huyết.
Khi đó bọn họ chỉ có thể nói “thiên cơ bất khả lộ” rồi phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng.
Đối với họ, việc bói cho một người, một vật là đã có thể bị thế giới ý chí hay thiên đạo phát hiện rồi đưa ra trừng phạt.
Có thể nói là hung hiểm vô cùng.
Nhưng tại nơi đây, nếu một thiên cơ pháp sư nào đó có mặt.
Họ sẽ chứng kiến Nguyễn An Bình có thể dự đoán tương lai của vô số người, vô số vật, vô số sự kiện và những thông tin thăm dò thiên cơ giờ không chỉ gói gọn ở vài dòng chữ khó hiểu, phải giải mã vài chục lần mới có thể đưa ra đáp án nữa.
Vì với cậu thiếu niên, toàn bộ tương lai được cậu tính toán ra đều có hình ảnh vô cùng sống động, còn số lượng thì khổng lồ.
Bất cứ một pháp sư hệ bói toán nào nhìn thấy cảnh tượng này chắc họ cũng phải hoài nghi nhân sinh rồi ôm đầu khóc rống trong wc.
Nhìn vào vô số những màn hình đang diễn giải tương lai ngay trước mắt, Nguyễn An Bình không những không cảm thấy hài lòng.
Trái lại, cậu ta giờ đang cảm thấy vô cùng ghét bỏ.
Vì đống màn hình này là những hình đa giác vô cùng lộn xộn, không theo bất cứ một quy chuẩn nào.
Nhưng chuyện thay đổi cấu trúc pháp thuật với Nguyễn An Bình cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.
Nên chỉ với một ý niệm, cộng thêm sự giúp sức tới từ cái kỹ năng Nghiên Cứu của mình.
Tất cả màn hình đang hiển thị quanh người Nguyễn An Bình đã thay đổi thành một cái bộ dáng hoàn toàn khác.
Giờ chúng đã trở nên vuông vức hơn, nhìn hiện đại hơn và kích thước đều ngang bằng nhau như thể cùng đúc ra từ một khuôn duy nhất.
Nhìn vào những màn hình và cả những câu chuyện đang được trình chiếu trên những màn hình ấy.
Nguyễn An Bình rất nhanh chóng đã nhận ra được rằng ma pháp trụ cột của mình tuy rất tiện lợi nhưng nó vẫn chưa đến cái mức dự đoán được chính xác tất cả mọi chuyện sẽ diễn ra trong tương lai.

Tương lai của một người, một vật mà cậu có thể dự đoán được phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố như người đó có phải là người cậu quen biết hay không?
Hiểu biết về một người, một sự kiện đó như thế nào?
Và cuối cùng là khoảng cách xa gần của những người và sự kiện đó với cậu?
Có thể nói mấy thứ cần bói toán càng ở gần, càng đầy đủ thông tin thì hình ảnh hiển thị trên những màn hình này lại càng nét, và ngược lại thì những hình ảnh được hiển thị sẽ càng mờ nhạt với hàng tá hiệu ứng bông tuyết.
Nguyễn An Bình dự đoán, loại ma pháp thăm dò này có thể hoạt động trong phạm vi tối đa là khoảng 3000 dặm, bao phủ gần một nửa lãnh địa Ngọc Lục Bảo.
Đây có lẽ không phải là giới hạn ma pháp Cơn Gió Của Vận Mệnh.
Thân là một cái ma pháp trụ cột, đương nhiên khi thực lực của Nguyễn An Bình tăng lên thì phạm vi thăm dò của ma pháp ấy sẽ càng lúc càng trở nên to lớn hơn.
Nhìn vào tình huống trước mắt này, cậu giờ chỉ cần ngồi nhà cũng có thể biết được đủ chuyện trên trời dưới biển rồi.
Không còn chuyện gì cần phải làm ở dưới hang động ngầm này nữa.
Chuyện tu luyện hay tăng lên cảnh giới gì thì Nguyễn An Bình cũng chẳng cần phải lo, khi mà bốn ma pháp trụ cột trong thân thể cậu giờ đang dây dưa lẫn nhau.
Chúng tạo thành một loại trận pháp tự nhiên, không ngừng tinh luyện ma lực và cả tinh thần lực của cậu.
Việc có phần mềm tự động tu luyện như vậy, Nguyễn An Bình cảm thấy mình giờ có thể để dành thời gian cho những công việc khác.
Như nghiên cứu, bồi dưỡng đám thuộc hạ dưới trướng mình,…
Hoặc đào sâu hơn, tìm ra những cách sử dụng khác của các ma pháp trụ cột.
Trong lúc Nguyễn An Bình đã thảnh thơi ngồi chơi xơi nước.
Ở một phương hướng khác, phía bên ngoài những khu rừng tràn ngập ma thú.
Beiruin, một thị trấn quan trọng, cũng là trạm tiếp tế cho pháo đài Ngọc Lục Bảo ở trong rừng sâu.
Nếu như nói pháo đài trong rừng kia là một kiệt tác nghệ thuật, một thành trì xa hoa được trang trí với đủ loại vật liệu quý giá.
Thì ngược lại, thị trấn Beiruin là một nơi dơ dáy, bẩn thỉu, dù cho nó có là một trong những thị trấn đông dân và quan trọng nhất của lãnh địa Ngọc Lục Bảo chăng nữa.
Nguyên nhân chính dẫn tới hiện trạng này là do dân số đổ dồn về nơi đây quá nhiều, khiến cho thị trấn hoàn toàn quá tải.
Khác với những pháp sư có thể hô mưa gọi gió, mức sinh hoạt của những người bình thường trên lục địa Alrat này vẫn chỉ dừng lại ở thời trung cổ.

Nên cả thị trấn bẩn loạn khỏi phải nói, tới mức mà nhiều pháp sư cũng cảm thấy chán ghét và ghê tởm chính những đồng loại đang dãy dụa bên trong mấy cái thành thị dơ bẩn ấy.
Vì vậy, các pháp sư thường sống ẩn dật, cách xa thành thị nhiều nhất có thể.
Còn nếu các thị trấn bẩn thỉu như vậy mà vẫn có pháp sư muốn lao đầu vào, thì chỉ có một trường hợp duy nhất.
Đó chính là đám pháp sư ấy có vấn đề.
Cánh cửa sổ của một nhà trọ được mở ra, để lộ một gương mặt già nua đang ẩn núp phía sau khung cửa ấy.
Ánh mặt trời buổi sáng sớm tràn vào phòng, đem lại hơi ấm cũng như xua tan bầu không khí ngột ngạt tại nơi đây.
Lão già trong một bộ quần áo rách nát cũng rất tận hưởng cảm giác khi từng tia nắng ấm nhảy múa trên da thịt như vậy.
Đồng thời, lão khách trọ ấy cũng hít sâu, thở đều theo thói quen.
Nhưng hít một ngụm khí này, hương thơm hoa cỏ chẳng thấy tràn vào mũi đâu cả, chỉ toàn những mùi hương ghê tởm xộc lên tận óc, khiến cho lão suýt nữa thì phải ngất đi vì cái mùi này.
Và như vậy, căn phòng còn chưa tận hưởng được ánh sáng mặt trời được bao lâu nay lại trở nên tăm tối khi mà cánh cửa sổ đột nhiên đóng sầm lại.
“Khụ khụ, thối, thối quá, thối c·hết lão phu mất.”
Hiện tại, có thể thấy rõ ràng sắc mặt của lão khách trọ không được tốt cho lắm.
Giờ này, cứ nghĩ lại cái khung cảnh bẩn tưởi như chuồng lợn ngoài kia, lão lại cảm thấy mình sắp không nhịn nổi mà nôn hết bữa tối ngày hôm qua ra mặt sàn.
“C·hết tiệt a!
Tại sao tới giờ này vẫn chưa có tin tức được đám thám báo gửi về chứ?
Chẳng lẽ đám người đó bắt ta phải chờ trong cái chuồng lợn này mười ngày nửa tháng nữa hay sao?”
Dựa vào cử chỉ của lão già, cộng thêm với cái ngoại hình tuy rách rưới nhưng lại vô cùng sạch sẽ của lão ta.
Không khó có thể đoán ra được, lão khách trọ này là một pháp sư đã trà trộn vào lãnh địa Ngọc Lục Bảo.
Tên lão ta là Kastat, một pháp sư cấp độ 3.
Và vì là một pháp sư với thân thể lẫn giác quan đều nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều lần như vậy.
Nên Kastat mới không thể chịu nổi dù chỉ là một ngụm không khí trong thị trấn Beiruin này.

Nhưng thay vì lựa chọn tìm một nơi khỉ ho cò gáy nào đó để làm căn cứ cho mình, lão ta lại chọn một nơi mà không một pháp sư nào muốn đặt chân tới, chính là những thành trấn của con người.
Ban đầu, Kastat vô cùng đắc ý khi nghĩ rằng sẽ không có ai để ý tới sự tồn tại của mình, nhưng sự đắc ý của lão không kéo dài được bao lâu.
Vì sau vài tháng khi thâm nhập vào lãnh địa Ngọc Lục Bảo, lão chợt nhận ra lãnh địa này giống như một cái sàng vậy.
Một nơi quá dễ để có thể đột nhập, gần như không có bất cứ một tổ đội pháp sư trị an nào được cử đi để bảo đảm an toàn cho lãnh thổ cả.
Kết quả là giờ lão pháp sư này cảm thấy hối hận không thôi vì cái quyết định trước đó của mình.
Nhìn vào bản thân mình phải núp bên trong cái thành trấn chẳng khác nào một khu ổ chuột với cả đống chất thải đầy đường, xú khí ngút trời.
Trong khi đó, đám pháp sư khác lại lựa chọn nơi rừng sâu núi thẳm, không khí trong lành, vô cùng thoải mái.
Tất cả khiến Kastat cảm thấy thèm khát không thôi.
Vì đó, vài ngày trước lão cũng từng muốn đi ra ngoài hoang dã, kiếm lấy một chỗ để có thể đóng một căn cứ địa tạm thời.
Ai mà ngờ được, tuy ngoài hoang dã nhìn qua có vẻ là một khu không người, nhưng thực tế, tìm bừa một bụi cỏ nào đó cũng có thể tìm thấy dấu vết hoạt động của các pháp sư.
Bốc bừa một cánh rừng để đi vào cũng gặp phải cấm chế, biểu thị rằng nơi đây đã có người cắm trại.
Không thể nào tìm được một mảnh đất an thân ngoài núi rừng.
Lão pháp sư già Kastat giờ cũng chỉ đành quay lại ở ẩn tại thành thị, chờ đợi tin tức tình báo được đám gián điệp gửi về, rồi sau đó nhanh nhanh chóng chóng, rút khỏi cái nơi đáng nguyền rủa này.
Từ giờ trở đi, mấy cái nhiệm vụ do thám hay thâm nhập vào lòng địch như thế này, ai thích đi thì đi.
Trong lúc Kastat đang sử dụng pháp thuật để có thể thanh lọc những mùi hương kinh khủng còn sót lại trong căn phòng trọ.
Bỗng chợt, có thứ gì đó rung lên trong túi trữ đồ của lão.
Lấy món đồ trong túi ra, thì ra đó lại là một cuộn giấy da dê vô cùng thô ráp.
Nhưng thực tế, đây lại chính là một loại ma đạo cụ.
Tên của nó là Cuốn Da Cộng hưởng, một ma pháp đạo cụ được tách ra từ một tấm da được phủ ma thuật đặc biệt.
Chỉ cần một trong hai tấm được người viết hoặc vẽ bất cứ thông tin nào, những thông tin đó sẽ lập tức xuất hiện ở tấm da còn lại.
Do đó, đây là một vật phẩm ma pháp cho phép các pháp sư liên lạc với nhau dù cách cả ngàn dặm.
Trong ánh mắt nhìn chăm chú của lão pháp sư già.
Trên cuộn giấy da dê ban đầu vốn không chữ, nhưng chẳng bấy lâu sau, từng chữ cái cực nhỏ bắt đầu hiện lên.
Một mật tín từ pháo đài Ngọc Lục Bảo cứ như vậy mà hiện lên ngay trước mắt lão ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.