Chương 44: Tự tìm cái chết.
Ngay khi đọc xong những tin nhắn được gửi về từ pháo đài Ngọc Lục Bảo, lão pháp sư già Kastat giờ đã phải lập tức nhăn mặt lại.
Lão hiện không thể tin được vào những gì được ghi chép.
Vì nội dung của bức mật tín kia lại ẩn chứa những tin tức khiến người đọc qua mà cảm thấy khó có thể tin nổi.
Đây là một lá thư được gửi bởi những gián điệp cuối cùng bên trong pháo đài Ngọc Lục Bảo.
Đúng là cái kế hoạch của Nguyễn An Bình đã diễn ra vô cùng thành công.
Khi mà gần như toàn bộ gián điệp, những kẻ hai lòng bên trong pháo đài đều đã b·ị b·ắt lại.
Chúng ngâm mình dưới ánh sáng của những ngọn nến trắng, và hóa thành những gia thần trung thành nhất của lãnh địa.
Nhưng trong số những tên gián điệp đó, cũng không thể loại trừ những người sẵn sàng cống hiến hết mình vì tổ chức của chúng.
Dù cho biết rằng việc ở lại cái pháo đài Ngọc Lục Bảo đó là chuyện vô cùng nguy hiểm chăng nữa, những tên gián điệp chuyên nghiệp đó vẫn ở lại, bám trụ tới hơi thở cuối cùng.
Tất cả chỉ để có thể truyền được những tin tình báo chính xác nhất về lại cho tổ chức.
Và quả thực, những kẻ ấy đã dùng cả tính mạng để truyền lại những tin tình báo ấy thật.
Vì trên tờ giấy da dê, Kastat giờ có thể chứng kiến được những v·ết m·áu đã bắt đầu lan tràn trên tờ giấy ấy.
Nhìn vào những giọt máu này, chỉ có hai trường hợp duy nhất xảy ra.
Một là tên thuộc hạ đó đã bị người bắt được, rồi hắn tiến hành chống trả quyết liệt và bị người của pháo đài Ngọc Lục Bảo xử lý ngay tại chỗ.
Còn trường hợp thứ hai đó chính là tên gián điệp ấy đã tự kết liễu cuộc đời của mình, tránh việc trở thành một con rối bị người khác thao túng.
Nhìn vào những thông tin được gửi lại trên tờ giấy da dê này, lão pháp sư giờ vô cùng trầm ngâm.
Kastat thật không nghĩ ra được, người thừa kế của lãnh địa Ngọc Lục Bảo lại kinh khủng tới như vậy.
Một đứa trẻ còn nhỏ tuổi đã sở hữu tư chất mạnh nhất khi là một pháp sư ba ma pháp trụ cột, có chiến lực sánh vai với những pháp sư cấp độ 2.
Không những vậy, thằng nhóc đó còn hư hư thực thực có một thủ đoạn nào đó khống chế tâm thần của những người xung quanh, biến những tên gián điệp hóa thành người một nhà.
Hoặc nếu không, thằng nhóc đó cũng phải là một kẻ nắm rất rõ lòng người, có thể dùng lợi ích thao túng, mê hoặc những kẻ địch về làm việc dưới trướng của mình.
Dù cho có là thủ đoạn về ma pháp, hay là về trí tuệ chăng nữa.
Tất cả đều đã nói lên Nguyễn An Bình chính là một mối nguy hiểm tiềm tàng vô cùng to lớn.
Càng nghĩ, những nếp nhăn trên gương mặt của lão pháp sư già lại càng nhăn chặt lại.
Không biết từ khi nào, bức mật tín đã bị Kastat vò thành một cục trong lòng bàn tay mình.
Như để trút hết nỗi lòng của mình.
Thay vì báo lại những tin tức này về tổng bộ, Kastat bắt đầu tự ý hành động.
“Hừm, ta không tin, thiên tài cái quái quỷ gì chứ?
Để lão phu bói toán, xem ngươi hư thực như thế nào!”
Nói rồi, Kastat lập tức thi triển một ma pháp, tạo ra một cầu nối giữa bản thân mình với những ngôi sao trên trời cao.
Nếu Nguyễn An Bình ở đây, cậu nhóc sẽ lập tức nhìn ra được, lão pháp sư này đang thi triển ma pháp Chiêm Tinh Thuật.
Còn tại sao Kastat lại sử dụng ma pháp này?
Đó là vì một phần là để thu thập thêm thông tin, tìm ra tất cả những bí mật ẩn giấu sâu nhất của Nguyễn An Bình.
Còn phần còn lại là để có thể thành lập liên hệ nhân quả, qua đó lão có mô giới để thi triển các thủ đoạn mà lão hay sử dụng.
Chỉ thấy lão vừa sử dụng Chiêm Tinh Thuật, vừa lấy ra hàng đống những đồ nghề vô cùng tà môn từ trong nhẫn trữ vật.
Có búp bê rơm, đinh sắt, búa, đủ thứ bùa ngải khác nhau.
Nhìn sơ qua cũng có thể đánh giá, đây là một pháp sư thiên về nguyền rủa, một loại pháp sư khó chơi và nguy hiểm nhất trên lục địa Alrat này.
“Khà khà, cuối cùng sau bao năm, lão phu cũng có thể thi triển bản lĩnh giữ nhà của mình một lần nữa rồi.”
Vừa cười đầy sảng khoái, Kastat vừa bày những đồ nghề nguyền rủa của mình ra.
“Nguyễn An Bình?
Thiên tài?
Còn sống thiên tài mới có thể coi là thiên tài, còn nếu không thì cũng chỉ xứng được gọi là t·hi t·hể mà thôi.
Chắc tên nhóc đó đến c·hết vẫn không biết tại sao mình lại c·hết đi.
Dù sao đây cũng là tổ hợp lấy nhân quả từ Chiêm Tinh Thuật, sau đó dùng nguyền rủa để g·iết người trong vô hình.
Tầm 8 tuổi này chắc lại là mấy con ông cháu cha chỉ quan tâm tới mấy cái ma pháp hủy diệt, ai lại quan tâm đến mấy cái ma pháp bói toán chứ?”
Sau khi vừa chuẩn bị vừa lầm bầm lầu bầu một lúc.
Lão pháp sư giờ bắt đầu nhìn về ma pháp trận của mình, chờ đợi liên kết nhân quả một khắc này.
Ánh mắt đầy mong đợi của lão nhìn vào ma pháp trận, tay đã cầm sẵn đinh và búa, chuẩn bị đóng vào hình nộm người rơm trước mặt bất cứ lúc nào.
Bỗng chợt, ma pháp trận của Chiêm Tinh Thuật giống như đã gặp phải trục trặc gì đó.
Tốc độ quay của pháp trận này chậm lại trong nháy mắt.
Nhưng ngay sau đó, nó lại hoạt động một lần nữa.
Lão pháp sư ban đầu cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên trước hiện tượng này, nhưng khi thấy pháp trận đã hoạt động trơn tru, Kastat cũng không nghĩ gì nhiều.
“Chậc, có lẽ là gia đình bá tước đó gia đại nghiệp đại, cho người thừa kế của chúng một bảo vật chống lại bói toán nào đó đi.”
Ngay khi Kastat vừa lẩm bẩm xong, một luồng thông tin từ pháp trận của Chiêm Tinh Thuật bắn thẳng vào mi tâm của lão.
Cùng lúc đó, lão pháp sư cũng đem tia liên kết nhân quả này truyền vào con búp bê rơm trên mặt đất.
Một đinh, một búa, một đập, đóng xuống vô cùng tơ lụa như thể cơ bắp ký ức.
Nhưng không hiểu sao, những thông tin từ Chiêm Tinh Thuật mang lại cho Kastat giờ bắt đầu bành trướng trong không gian ý thức của lão.
Giống như thể biển mây đang ập vào, muốn nhấn chìm một linh hồn nhỏ bé.
“Không ổn, chuyện này, chuyện này là sao chứ?”
Vào khoảnh khắc đó, khi mà Kastat còn chưa kịp gào thét.
Ý thức của lão đã lập tức bị kéo vào một biển mây mù vô cùng hỗn loạn.
Nơi mà mỗi một đám mây khói đều giống như một cuộc đời, một nhân sinh khác nhau.
Ngay khi chạm vào một đám mây ý thức đầu tiên, Kastat đã nhận được một ký ức vô cùng điên cuồng tràn vào đầu mình, đó là một cái thế giới nơi tất cả mọi người dựng ngược mà đi lại.
Đầu đau muốn nứt như thể vừa trải qua một cuộc đời kỳ lạ, lão pháp sư già thét toáng trong chính không gian ý thức của lão.
“Khụ, chuyện này là sao chứ?!
Những thứ mà Chiêm Tinh Thuật phản hồi lại cho ta sao lại có thể kỹ càng đến như vậy được?!
Không, không đúng, đây là một thủ đoạn phản kích của…”
Kastat còn chưa kịp nói hết câu, một đám mây với đầy những thông tin hỗn loạn lại kéo tới, cưỡng ép rót vào trong trí nhớ của lão pháp sư những ký ức điên cuồng.
Và đó mới chỉ là một món ăn khai vị, vì tại biển mây này vẫn còn vô số những đám mây mang theo đủ thứ thông tin điên rồ như vậy.
Giờ, đủ thứ thông tin rác tràn vào linh hồn và đầu óc, khiến lão ta như muốn phát điên.
Trong một vài giây phút ngắn ngủi thanh tỉnh, Kastat biết được lão giờ sắp xong rồi.
Dù cho lão có thoát ra được khỏi cơn ác mộng bất tận này chăng nữa, mọi thói quen, ký ức của lão đều sẽ bị những ký ức rác rưởi và những thế giới quan vặn vẹo trong đầu mình ảnh hưởng.
Biến lão trở thành một kẻ điên rồ chỉ có thể sống sót bằng cách tự mình hại mình.
Hoặc tệ nhất là thứ tinh thần lực bị ô nhiễm của lão sẽ kết hợp với ma lực, ảnh hưởng thẳng vào thân thể vật lý, biến lão hóa thành một con quái vật ghê tởm.
Nghĩ tới những viễn cảnh đáng sợ ấy, Kastat giờ chỉ muốn c·hết đi cho rồi.
Không biết bản thân mình đã tuần hoàn trong những cơn ác mộng này bao thập kỷ, thế kỷ, hoặc thiên niên kỷ.
Cuối cùng, Kastat cũng đã mở ra ánh mắt đầy tử ý của mình.
Một lần nữa cảm nhận được thân thể, nhưng những năm tháng tuần hoàn trong ác mộng đã khiến lão đã chẳng thể tin được rằng đây là thân thể mình nữa.
Nhìn vào bộ thân thể đã máu me khắp người, không biết là vì thủ đoạn phản kích của Nguyễn An Bình, hoặc là do nguyền rủa phản phệ do tìm không đúng mục tiêu để thi pháp.
Với Kastat, tất cả mọi chuyện giờ cũng đã không còn quan trọng nữa.
Dự định ban đầu của lão nếu như có thể thức tỉnh khỏi những cơn ác mộng là bảo mệnh, là dùng ma thuật phong bế lại tâm thần của chính bản thân mình, tránh việc tự mình hại mình.
Nhưng giờ vì nguyền rủa phản phệ khiến mạch ma thuật phá toái, không những vậy, tâm trí lão nào còn đủ tỉnh táo để có thể điều khiển một tia ma lực chứ?
Giờ này, Kastat như một kẻ tâm thần phân liệt.
Ý thức cũ của lão vẫn rất muốn sống sót, muốn rời khỏi nơi đây.
Nhưng ý thức mới do vô số các thông tin rác đầy hỗn loạn kia lại không nghĩ như vậy.
Thân thể lão pháp sư già giờ từ từ bước lại trước một tấm gương được treo trên chiếc bàn gỗ vô cùng đơn sơ.
Soi mình vào trong gương, có thể thấy rõ vẻ tuyệt vọng trong đôi mắt được phản chiếu từ tấm gương ấy.
Một đôi mắt của kẻ đang sợ hãi tột độ.
Và đối tượng lão sợ hãi ở đây là chính bản thân lão.
“Xem nào, ta nên làm thế nào để có thể trang trí bản thân mình bây giờ nhỉ?”
“Tự lột da mình sau đó may vá lại thành hình một bông hoa để có thể trang trí ngay trước mộ của chính ta?”
“Hay lóc toàn bộ thịt trên gương mặt, rồi khắc đủ loại ký tự lên trên chính xương sọ của mình?”
Người ngồi trước gương chỉ có một, nhưng giờ, lại có vô số những tiếng thầm thì quỷ dị phát ra, như thể đang có vô số nhân cách ẩn giấu bên trong thân xác ấy…
Tại thư viện của pháo đài Ngọc Lục Bảo.
Nguyễn An Bình đang đọc sách bỗng dưng cảm thấy một âm thanh nhẹ nhàng như thể chuông gió rung bên tai.
“Âm thanh này…xem ra có kẻ nào đó tự mình tìm c·hết mà thử bói toán thông tin về ta đây mà.
Cả sáng hôm nay chắc nó cũng phải rung lên vài chục lần rồi.”
Cậu nhóc muốn mở ra những màn hình từ ma pháp trụ cột- Cơn Gió Của Vận Mệnh.
Nhưng ngay sau đó, Nguyễn An Bình lập tức thu tay lại.
“Mà thôi, ta cũng đã nhìn mấy cái cảnh máu tanh đó quá đủ rồi, nên mặc kệ vậy.”
Không chú ý tới những rung động cảnh báo trong tâm linh mình nữa, Nguyễn An Bình lại chú tâm ngâm mình trong tri thức.