Ghế Số 1: Cùng Nhau Chơi Sập Cái Mạt Thế Này.

Chương 47: Sáu năm sau.




Chương 47: Sáu năm sau.
Sau buổi họp ngày hôm đó tại tổng bộ của Kim Quang Giáo.
Tất cả những thế lực lớn trên khắp thế giới đều đã ra một quyết định chung.
Đó là tìm cho bằng được Ma Vương và tiêu diệt kẻ mang danh hiệu đó cho bằng được.
Nhờ vào kế hoạch của Nguyễn An Thành và Chu Thị Minh Anh.
Giờ đây, vùng lãnh địa Ngọc Lục Bảo giống như thể đã bị cả thế giới lãng quên.
Trong suốt hơn 6 năm qua, không một ai để ý tới nó nữa.
Năm tháng trôi nhanh, thời thế biến đổi.
Pháo đài Ngọc Lục Bảo, một nơi đã vắng bóng những người cai trị thực sự của nó trong vòng 5 năm liên tiếp.
Ấy vậy mà nơi đây cùng với lãnh địa xung quanh vẫn có thể phát triển ổn định.
Thậm chí, nhờ vào việc những khu rừng vắng bóng ma thú khiến cho lãnh địa Ngọc Lục Bảo là lãnh địa an ổn hơn bất cứ nơi đâu trên thế giới.
Ngày trước, việc ma thú lan tràn khiến cho con người, đặc biệt là những người bình thường phải nơm nớp lo sợ, núp sau những bức tường cao của các thành trấn.
Nhưng giờ, khi đã không còn nguy hại ở đây nữa, bắt đầu có những thôn xóm xuất hiện tại những nơi từng là những vùng đất hoang.
Đương nhiên, thế giới này là rộng lớn như vậy, thi thoảng vẫn có một vài con ma thú đi lạc là chuyện hết sức bình thường đi.
Và lúc này, tại một ngôi làng nhỏ mới được thành lập ba năm đổ lại.
Nó đã bắt đầu phải chống chọi lại trước nguy cơ lớn nhất kể từ khi ngôi làng đó được thành lập từ trước tới nay.
Trong màn đêm đen đặc, một tiếng gầm khiến người đinh tai nhức óc vang lên từ phía bên ngoài khu hoang dã.
Ngay sau đó, một âm thanh kinh hoàng như sấm nổ bên tai xuất hiện, đánh thức cả những kẻ ngủ say nhất cũng phải tỉnh dậy, đối mặt nguy cơ sinh tử này.
Cùng lúc đó, tại một phương hướng khác của ngôi làng, đang có hai thớt ngựa vô cùng cao to đang phóng nhanh trên những con đường mòn vắng vẻ.
Nhìn vào giáp trụ hoa lệ họ đang mặc trên người.
Cộng thêm kích thước to lớn bất thường, có vẻ ẩn chứa một vài loại ma thú huyết mạch từ những con ngựa họ đang cưỡi.
Tất cả đủ để nhìn ra được thân phận của hai kẻ này không phải loại tầm thường.
“Ai nha, mệt c·hết đi được.

Chúng ta được lệnh đi truy lùng tung tích của Ma Vương, nhưng mà tìm một người, chính xác hơn là một pháp sư đặc biệt trên thế giới này thì khác nào mò kim đáy biển chứ?”
Người đang than phiền là Findol, một kỵ sĩ với vẻ ngoài to béo.
“Đừng nói nữa, người anh em, đây là mệnh lệnh được cấp trên giao cho, và tất cả chúng ta, mặc kệ cho có là bất cứ đơn vị nào chăng nữa cũng phải nhận mệnh lệnh này.
Nên mò kim đáy biển chỉ là do có người mò một mình, nhưng nếu để cho cả vạn người, thậm chí hàng triệu, hàng tỉ người cùng mò thì kết quả sẽ rất khác đấy.”
Người còn lại là Aru, một người với dáng vẻ nhỏ con.
Hai người này phối hợp lại cùng nhau, tạo thành một bộ đôi béo gầy vô cùng kinh điển.
Nhưng hai kỵ sĩ này còn chưa tán dóc được vài câu, họ bỗng chợt có thể nghe được tiếng thú gào quanh quẩn.
Dựa vào tiếng gào của con vật ấy, họ có thể đoán được, đây chắc chắn không phải là tiếng từ một loài dã thú thông thường mà nó là tiếng hung thú kêu gào.
“Xem ra có làng mạc đang bị ma thú tập kích rồi a.” Aru nhìn về phía ngôi làng mà trầm giọng nói.
Nhưng ngay bên cạnh, Findol cũng bắt đầu ghì dây cương.
“Ta đúng là ghét mấy cái chốn tụ tập của đám dân đen kia thật, nếu không gặp thì ta cũng mặc kệ, nhưng nếu đã gặp rồi thì ra tay thôi.”
Nói rồi hai tên kỵ sĩ thúc ngựa, đổi hướng, lao về phía ngôi làng đang xuất hiện vô số những tiếng động lạ kia.
Ngựa càng tới gần ngôi làng, những ánh lửa bên trong đó cũng càng lúc càng dễ thấy.
Nhờ vào những ngọn lửa ấy, con người mới không biến thành một loài mù lòa trong màn đêm đen đặc này.
Và nhờ vào ánh sáng của ngọn lửa, hai tên kỵ sĩ đang lao tới cũng rất nhanh chóng nhìn thấy được chuyện mà chúng không thể nào ngờ tới.
Lúc này, họ không hề thấy trên nét mặt của các thôn dân có một vẻ hoảng loạn nào ở đây.
Hai người họ chỉ thấy được trên những gương mặt có vẻ chất phác đó là cảm giác hồi hộp, nhưng đồng thời cũng đầy hưng phấn.
Hai tên kỵ sĩ chợt nhớ lại, trong quá khứ, họ cũng có những biểu cảm như vậy.
Đó là khi hai người còn ở trong học viện pháp thuật, vừa thành thạo ma pháp và có một chút sức tự vệ chưa được bao lâu.
Khi đó, nhiệm vụ đầu tiên mà cấp trên muốn thử thách họ chính là đi săn một con ma thú cấp thấp.
Gương mặt của họ lúc đó cũng y hệt như những thôn dân này.

Nhưng làm sao có thể chứ?
Họ có thể tự tin đối phó với ma thú như vậy là đã được đào tạo bài bản, có thực lực nhưng chưa biết nên tìm đối thủ nào để thử thực lực ấy nên mới biểu cảm như vậy.
Còn đám thôn dân kia, nếu như có một vài người trong số họ là những pháp sư đã qua đào tạo thì thôi.
Nhưng tại nơi đây, sắc mặt ai nấy đều vô cùng hào hứng.
Như vậy nếu đám người đó không phải bị điên thì tất cả bọn họ đều là những pháp sư, hoặc ít nhất là đã được đào tạo về ma pháp mới dám đối đầu với ma thú hung tàn.
Nghĩ tới đây, hai tên kỵ sĩ lại càng cảm thấy điên cuồng hơn nữa.
Phải biết trên đời đúng là người người đều có tư chất trở thành pháp sư, nhưng mà ma lực cũng không phải gió lớn thổi tới.
Nhiều pháp sư tụ tập ở một vùng đất chỉ nghèo nàn về ma lực như vậy thì tu với chả luyện cái gì chứ?
Nhưng không để hai kỵ sĩ nghi hoặc nhiều hơn nữa, những thôn dân bên trong thôn nhỏ đó đều đã đưa ra đáp án cho câu hỏi ấy.
Khi con ma thú với ngoại hình của một con hổ cùng chiếc đuôi rực lửa bước vào thôn làng nhỏ một khắc này.
Thứ nó chứng kiến được không phải là những con người yếu đuối đang hoảng hốt bỏ chạy và la hét trong hỗn loạn.
Mà là từng hàng người, từ già đến trẻ đều tập trung cùng một chỗ.
Họ cùng giơ ngón trỏ về phía nó, trên đầu ngón tay ai nấy giờ đều ánh lên ánh sáng màu lam nhạt của ma lực, vẽ ra một ma pháp trận nhìn qua vô cùng thô sơ.
Đạn Chỉ.
Từ ma pháp trận có vẻ thô sơ ấy, những viên đạn ma pháp đồng loạt được đánh ra, bay đi với tốc độ mắt thường không thể bắt được.
Và rồi cuối cùng, hàng ngàn viên đạn ma pháp được bắn ra cùng lúc, biến con hổ ma thú vừa đột nhập lập tức hóa thành tổ ong với vô số lỗ máu.
Cảnh tượng này cũng đã được hai tên kỵ sĩ do thám nhìn hết vào mắt.
Thấy con ma thú đã bị tiêu diệt, hai kẻ này cũng chẳng còn lý do nào để phóng ngựa đi vào cái ngôi làng nguy hiểm kia nữa.
Một trong hai kỵ sĩ là Findol thì mờ mịt, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
Nhưng ngay bên cạnh, Aru có vẻ đã thi triển một loại pháp thuật liên quan đến mắt nào đó, khiến hắn ta có thể quan sát kỹ càng hơn về những gì đang diễn ra.
“Thật khó có thể tin nổi a, tất cả những người dân trong ngôi làng đó, tất cả họ đều là pháp sư.
Chuyện này đúng là quá kỳ lạ mà.
Những nơi dân chúng tụ tập, thì kể cả có là Thánh Đô, thành phố náo nhiệt nhất cái lục địa Alrat này chăng nữa, tỉ lệ phổ cập ma pháp cũng chỉ vào khoảng 1 trên 10 mà thôi.

Nếu hiện tượng toàn dân là pháp sư xảy ra, thì đó chỉ có thể là một tụ điểm của các pháp sư như công hội, hoặc là pháo đài của các lãnh chúa mà thôi.”
Nghe đồng đội của mình nói như vậy, kỵ sĩ Findol bên cạnh lập tức nhìn về ngôi làng trước mắt với thái độ vô cùng cẩn trọng.
Việc đột nhập vào lãnh địa của một tổ chức pháp sư là vô cùng nguy hiểm.
Và biết phía trước là đầm rồng hang hổ mà vẫn đâm đầu vào là một hành động vô cùng ngu ngốc.
Một kỵ sĩ quay ngựa lại, chuẩn bị rời đi, nhưng hắn vẫn thấy đồng đội của mình vẫn nhìn chằm chằm vào thôn làng đó.
Chính xác hơn, tên kỵ sĩ Aru vẫn còn ở lại, ánh mắt vẫn dán chặt và đang nhìn về phía bầu trời của ngôi làng nhỏ ấy.
“Có chuyện gì sao, người anh em?”
Thấy đồng bạn đột nhiên gọi mình lại như vậy, Aru cũng tắt ma pháp đang luân chuyển trong ánh mắt của mình đi, hắn quay ngựa lại.
“Không có chuyện gì đâu, vừa rồi ta giống như trông thấy một loại ảo giác nào đó thì phải.
Ma lực của cái ngôi làng đó như thể một con slime vậy, tụ mà không tan, chỉ cần dùng ra là có thể quay trở lại thể nội của các pháp sư một lần nữa.
Nhưng chuyện này làm sao có thể xảy ra chứ?”
Giờ này, cả hai kỵ sĩ trinh sát đều rời đi trong yên lặng.
Thi triển Phong Hành Thuật để ngựa chạy trên đường không phát tiếng vang, hai người không bàn luận bất cứ chủ đề nào nữa.
Họ đang sợ bị người dân trong làng chú ý tới.
Nếu như bị những dân làng kia bao vây lại, cả hai đã dự kiến được kết cục của mình có lẽ cũng sẽ chẳng tử tế hơn con hổ vừa rồi là bao.
Vì đó, họ quyết định không tiến vào trong làng mà vẫn tiếp tục đóng quân nơi hoang dã, chờ đợi sáng ngày mai tiến vào thành trì gần nhất.
Trưa ngày hôm sau, bóng dáng của hai vị kỵ sĩ giờ đã xuất hiện ngay trước cổng của thành Beiruin, nơi mà chỉ 6 năm trước vẫn chỉ là một thị trấn vô cùng dơ dáy, bẩn thỉu như bao thị trấn khác trên lục địa Alrat này.
Nhưng hiện tại, nơi đây đã hoàn toàn thay da đổi thịt.
Đường phố được lát đá vô cùng cẩn thận như thể cả con đường được tạc ra từ một khối duy nhất.
Đủ loại công trình công cộng như ga tàu, đèn đường, các màn hình ma pháp ở khắp mọi nơi,… tất cả đã biến nơi đây tuy là một thành thị trung cổ nhưng đã mang đâu đó những nét của một thành phố hiện đại.
Nếu là lúc trước, hai tên kỵ sĩ trinh sát sẽ rất bất ngờ khi chứng kiến nơi đây.
Nhưng sau khi đi qua và bắt gặp một loạt các thị trấn và làng mạc có những công trình tương tự.
Tất cả khiến hai người cảm thấy như mình đã đi lạc vào một thế giới khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.