Gia Đình Vô Ơn, Đẻ Con Đau...

Chương 6:




Đúng vậy, tôi chẳng làm được gì cả.

 

Tôi mở điện thoại lên, hủy hết các lớp học thêm còn chưa bắt đầu, gửi thông tin từ thầy giáo lớp năng khiếu cho Lâm Tuấn rồi chặn hết.

 

“Con trai tôi bảo tôi không giúp nó học hành, tất cả là nhờ anh. Nên từ bây giờ, tôi sẽ làm theo lời nó nói, còn anh hãy làm những gì cần làm. Từ giờ tôi sẽ không quan tâm đến việc học của con nữa.”

 

Lâm Tuấn chỉ nhắn lại một câu: “Cô định điê//n đến bao giờ?”

 

Người điê/n trước giờ là tôi, điên cuồng muốn làm một bà nội trợ toàn thời gian. 

 

Những ngày qua tôi một mình đi ăn, chỉ giặt đồ của mình, ngủ ngoài phòng khách, quần áo bẩn của con trai đã mặc mấy ngày, tất chân thì bốc mùi đến mức muốn tự đứng lên. Còn về Lâm Tuấn, mỗi ngày anh ta đều mua cho mình bộ đồ mới, thậm chí còn xịt nước hoa. Gần đây anh ta đặc biệt quan tâm đến ngoại hình, mỗi ngày đều ăn mặc như một chú rể mới.

 

Tôi cũng chẳng buồn bận tâm.

 

Tôi không tin người ba như vậy có thể thực sự tốt với con trai, nhưng con trai tôi lại tin, cả hai người đều nghĩ rằng tôi chỉ đang giận dỗi, rằng rồi một ngày người giúp việc vô cảm này sẽ lại mềm lòng.

 

Nhưng thật không may, tôi sẽ không bao giờ trở lại như trước đây nữa.

 

9

 

Hôm nay trời mưa, mãi đến chiều vẫn chưa tạnh, tôi đã chặn tin nhắn của thầy giáo lớp năng khiếu, con trai tôi liền mượn điện thoại của thầy, liên tục nhắn tin cho tôi:

 

“Mẹ lại lười biếng đúng không? Mưa lớn như vậy mà mẹ không đến đón con. Mẹ có phải là mẹ con không? Có ai như mẹ không? Mẹ muốn con bị ướt mưa mà ốm đúng không?”

 

“Mẹ chỉ có một đứa con là con thôi, lớn lên con nhất định sẽ không nhận mẹ đâu!”

 

Ngay từ khi còn nhỏ, cách nói chuyện của nó đã giống hệt bố nó. 

 

Thật đáng thương, nhưng phải làm sao đây? 

 

Chỉ đành đi spa làm thẻ thành viên, rồi đi ngâm mình trong suối nước nóng, tận hưởng thư giãn, làm một bà mẹ già này, tôi đã làm đủ rồi.

 

Việc này khiến cộng đồng mạng dậy sóng:

 

“Con trai gì mà nói chuyện với mẹ như thế, đẻ con đau thật đấy!”

 

“Hay lắm chị ơi, chiến tiếp cho em!”

 

Đứa con ruột chỉ biết hờ hững ra lệnh cho tôi, còn thua xa cô bé mồ côi tôi tài trợ - Nhược Mỹ - cô bé còn biết gọi điện hỏi thăm tôi.

 

“Dì ơi, dạo này trời lạnh, dì nhớ giữ sức khỏe nha. Kể từ khi dì giúp đỡ, con lại đạt được giải nhất trong lớp. Mỗi ngày con đều cố gắng hơn. Tất cả là nhờ sự động viên của dì, sau này lớn lên con nhất định sẽ báo đáp dì.”

 

Thực ra, số tiền tôi tài trợ cho cô bé không nhiều, so với những gì tôi đã chi cho con trai, chỉ là muối bỏ biển. 

 

Một người xa lạ biết ơn, nhưng con trai tôi lại vong ơn bội nghĩa, lại còn là đứa con trai duy nhất nữa chứ?!

 

Trong đầu tôi chợt hiện lên một ý tưởng táo bạo.

 

“Mỹ à, con có muốn làm con gái của dì không?”

 

10

 

Về đến nhà, con trai ngồi trên ghế sofa, gương mặt đầy oán hận, người ướt sũng, thằng quý tử duy nhất trong nhà bị ướt như vậy, chắc chắn sẽ nổi giận ầm ĩ, Lâm Tuấn vừa lau đầu bằng khăn vừa lớn tiếng mắng tôi như kẻ ngốc:

 

“Tất cả là tại cô, con trai tôi ướt hết rồi đây này.”

 

Buồn cười là, cả hai đang đùn đẩy trách nhiệm cho nhau.

 

“Thế tại sao anh không đi đón nó?”

 

Con trai cũng chen vào: “Ba bận công việc, không rảnh như mẹ, ngay cả đón con cũng lười.”

 

Buồn cười là, anh ta đã tan làm từ lâu rồi, Lâm Tuấn nổi giận: “Cũng tại cô, con hôm nay đi học muộn.”

 

“Trước đây tôi lo thì không muộn, còn đến khi anh lo thì lại trễ.”

 

“Chăm con có gì mà không đơn giản, không dịu dàng chút được à? Việc dễ như vậy, sao cô lại không làm tốt?”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.