Giải Pháp Nửa Vời - Nhãn Kính Thối Nhi

Chương 20: Tự kiểm điểm




Sau khi túm cổ áo người khác, Chu Tấn lại sống rất thoải mái. Mấy lần Lục Tĩnh Văn đi ngang hành lang tiện thể nhìn vào lớp học bên cạnh, thì đều thấy cô đang vùi đầu học, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.  

Nhưng nói Chu Tấn nổi giận xong lại quên ngay chuyện này thì cũng không đúng, cô vẫn nhớ đấy. Lúc thấy Lục Tĩnh Văn, Chu Tấn chỉ muốn trợn mắt lườm cái, nhưng do kỹ thuật chưa đủ, nên thành ra biểu hiện ra ngoài chỉ là đơn thuần ngước mắt lên mà thôi; đi đường cô phải cố ý đi bên cạnh Quan Thiến Thiến và Trần Thự Thiên, chọn vị trí xa cậu nhất, chưa kể đến việc ngồi xuống ăn cơm… Tất cả những chuyện lặt vặt này, chẳng đáng để nhắc đến.  

Kỳ thi giữa kỳ kết thúc, Lục Tĩnh Văn vẫn đứng đầu. Cậu lướt theo bảng xếp hạng xuống dưới rồi tìm thấy Chu Tấn ở vị trí hai mươi bốn. Môn toán và vật lý của cô đều đạt điểm tối đa, làm tốt hơn cả cậu. Xét về tổng thể, thứ hạng của Chu Tấn đã có tiến bộ hơn trước.  

Cơn giận không ảnh hưởng đến việc học của cô, nhưng thành tích tốt cũng không làm nguôi đi cơn giận ấy.  

Lần đầu tiên Lục Tĩnh Văn cảm thấy khá tâm phục khẩu phục.  

Cậu bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về những lời Chu Tấn đã nói. Lần bùng nổ này của cô khiến cậu nhớ đến cái danh xưng “cậu chủ” trước đó, thì ra bản chất của nó vẫn chỉ là cùng một vấn đề.  

Cô nói cậu không hiểu nỗi khổ người đời, không thể thực sự đặt mình vào vị trí của người khác, chỉ có thể đứng trên cao ba hoa chích chòe.  

Khi Lục Tĩnh Văn làm xong bài tập rồi về nhà, cậu vẫn còn đang nghĩ về chuyện này. Lúc ngồi trước bàn học, liếc thấy Lâm Vọng Tinh cứ liên tục đi lên đi xuống cầu thang mấy lần liền, cậu dứt khoát nhân lúc nhóc đi ngang qua thì thò tay ra kéo thẳng vào phòng, sau đó đóng cửa lại.  

Lâm Vọng Tinh vẫn còn đang cầm mấy món đồ ăn vặt mà bản thân lén lấy trên tay, nhóc lắp bắp giải thích là mình đói quá mới thế.  

Lâm Vọng Tinh không mập, chỉ là tròn trịa ú ú đáng yêu. Song, chẳng hiểu sao nhóc lại đột nhiên chê bản thân quá trẻ con, tuyên bố với gia đình là mình sẽ cai đồ ăn vặt, chăm chỉ tập thể dục, cố gắng phát triển chiều cao.  

Và thế là Lục Tĩnh Văn bắt được cậu nhóc đang lén ăn vụng.

Lục Tĩnh Văn đưa tay ra trước mặt nhóc, không nói gì.  Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lâm Vọng Tinh lặng lẽ giao nộp đồ ăn vặt, ánh mắt tràn đầy tiếc nuối.  

Lúc này, Lục Tĩnh Văn mới lên tiếng: “Anh có một người bạn, cậu ấy quen một cô gái…”  

Lâm Vọng Tinh lập tức ngắt lời: “Em biết! Người bạn đó chính là anh!”  

Lục Tĩnh Văn bóp má thằng em trai, Lâm Vọng Tinh e sợ quyền uy nên im bặt. Chính bởi lý do này mà Lục Tĩnh Văn thay vì tìm người khác thì cậu lựa chọn đi tìm Lâm Vọng Tinh. Dù sao kiểu ngụy trang vụng về ấy chẳng lừa được ai cả, chỉ có thể dùng vũ lực để trấn áp mà thôi.  

Lục Tĩnh Văn kể cho Lâm Vọng Tinh nghe tất cả những gì cậu đã thấy, nghe và nghĩ về Chu Tấn kể từ khi quen cô. Đó là những điều sâu kín nhất mà ngay cả chính cậu cũng chưa thể hiểu rõ, nên mới chẳng thể thốt ra.  

Cậu hỏi Lâm Vọng Tinh: “Anh sai rồi sao?”  

Lâm Vọng Tinh đáp: “Em không biết anh đúng hay sai, nhưng em thấy anh đối xử với chị gái đó rất khắc nghiệt.”  

“… Khắc nghiệt?”  

“Em nghe xong thì thấy hình như chị ấy chẳng làm gì cực kỳ quá đáng cả, hầu như không ảnh hưởng đến ai. Anh có thể không thích tính cách của chị ấy, nhưng không cần phải cố ý để chị ấy biết anh ghét chị ấy mà.”  

Lục Tĩnh Văn hơi ngẩn ra: “Cậu ấy có thể đã cướp mất cơ hội của người khác, hơn nữa cậu ấy không đối xử tốt với mẹ mình.”  

Cậu không nói với Lâm Vọng Tinh rằng “mẹ” trong lời này thực chất là chỉ Trần Tư Vân, dù chỉ cần nói ra, Lâm Vọng Tinh chắc chắn sẽ lập tức quay sang ủng hộ cậu.  

Lâm Vọng Tinh xoa đầu, nói: “Nếu chị ấy thực sự cướp mất cơ hội của người khác, vậy chắc chắn chị ấy sai. Nhưng em vẫn thấy anh quá khắt khe với chị ấy. Em mà làm sai điều gì, anh cũng sẽ dạy bảo em trước, chứ không nghĩ ngay rằng em là đứa xấu xa.”  

Lục Tĩnh Văn: “…”  

Lâm Vọng Tinh lại tiếp tục: “Hơn nữa, con người thường dễ nổi nóng với những ai thân thiết. Anh cũng có lúc rất hung dữ với em đó!”  

Nhóc nhân cơ hội tố cáo.  

“À, còn có khả năng là mẹ chị ấy làm sai điều gì đó trước nên chị ấy mới giận. Người lớn cũng có thể mắc sai lầm mà, đâu phải chỉ có trẻ con mới phạm lỗi đâu chứ.”  

“Dù sao thì em cũng thấy anh yêu cầu chị ấy quá cao, quan tâm quá nhiều chuyện, trông chẳng giống anh chút nào.”  

Lâm Vọng Tinh kết luận.  

Lục Tĩnh Văn không nói gì, quay người đẩy Lâm Vọng Tinh ra khỏi phòng. Trong tiếng oán giận “qua cầu rút ván” của em trai, cậu mở điện thoại nhìn tin nhắn “Chúc mừng năm mới” từ dịp Tết, sau đó bấm vào trang cá nhân của Chu Tấn trên Weibo. Ở đó trống trơn, chẳng có nhật ký cuộc sống gì đáng để chia sẻ.  

Lâm Vọng Tinh nhắn tin WeChat đến: “À đúng rồi, anh, em hơi tò mò, xe đạp ba trăm tệ thật sự có thể đi được hả? Đi giữa đường sẽ tự động rời ra đấy chứ?”

Khoảnh khắc ấy, Lục Tĩnh Văn bỗng nhiên hiểu được cảm giác của Chu Tấn. Cậu hoàn toàn không hiểu gì về cuộc sống của cô, vậy mà lại chỉ trỏ phán xét, đưa ra những đánh giá nặng nề.  

Chu Tấn vẫn còn giận.  

Đã rất lâu rồi bọn họ không nói chuyện với nhau.  

Tháng Sáu là khoảng thời gian thường xuyên chịu ảnh hưởng của bão. Vòng sơ khảo cuộc thi toán học cũng được tổ chức vào đúng lúc này, lão Tô yêu cầu tất cả thành viên đội tuyển toán lớp 10 đăng ký tham gia thử sức.  

Hôm diễn ra kỳ thi là một ngày thứ Bảy mưa gió bão bùng. Lục Thành Nham lái xe đưa Lục Tĩnh Văn đến điểm thi, còn Lâm Dạng thì nhét vào balo cậu một chiếc áo khoác, sợ mưa xong trời sẽ lạnh.  

Vì trời mưa nên đường kẹt xe khá nghiêm trọng, một số khu vực trong thành phố do hệ thống thoát nước cũ kỹ nên đã bắt đầu ngập úng. Lục Thành Nham vừa lái xe vừa nghe bản tin giao thông, ông đổi tuyến đường mấy lần, vậy mà đi nửa tiếng vẫn chưa đi được một nửa quãng đường dự kiến.  

Lục Thành Nham nhìn đồng hồ, lên tiếng trấn an: “May mà xuất phát sớm, chắc sẽ không trễ đâu.”  

Lục Tĩnh Văn khẽ đáp lại, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ. Tần suất mưa rơi trên kính xe khiến nó chưa kịp chảy xuống thì đã bị lớp mưa mới phủ lên, làm cả cửa kính loang lổ, chia thế giới bên trong và bên ngoài thành hai mảng tách biệt hoàn toàn.  

Trong xe có điều hòa, không nóng không lạnh, cũng không bị mưa gió tạt vào, việc duy nhất cần làm là kiên nhẫn chờ đợi. Nhưng điều cậu nghĩ đến lại là thế giới ngập tràn mưa gió, nước đọng và bùn lầy bên ngoài xe.  

Chu Tấn – người thi cùng điểm nhưng khác phòng với cậu – sẽ xuất phát như thế nào đây? Liệu cô có thể đến kịp giờ không?  

Trước giờ thi mười phút, Lục Thành Nham đưa Lục Tĩnh Văn đến điểm thi. Vừa bước xuống xe, mưa lớn đã dội lên ô, khiến người ta còn có thể cảm nhận được trọng lượng của những giọt nước.  

Lục Tĩnh Văn cố tránh những chỗ nước đọng sâu, nhưng khi đến tòa nhà dạy học, giày cậu vẫn hơi bị ướt. Chưa kể những giọt mưa bị gió thổi xiên, len qua ô mà bám lên người, để lại hơi ẩm nhè nhẹ.  

Bây giờ cậu có thể thong thả đi lên theo con đường tốt nhất, vừa kịp để bắt đầu kỳ thi.  Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nhưng Lục Tĩnh Văn do dự chốc lát. Sau đó cậu chạy trên hành lang ướt sũng, lên lầu từ chỗ xa nhất, lựa chọn con đường sẽ đi qua phòng thi của Chu Tấn, rồi liếc vội vào trong qua cửa sổ.  

Chu Tấn ngồi ở góc phòng, vẻ mặt bình thản, trông như đã đến từ lâu, không hề luống cuống lúng túng.  

“Bơi tài dễ ngập dòng sâu. Cưỡi hay ngã quỵ, nào đâu biết mình.”1 

Chu Tấn thì ngược lại. Chính vì có quá nhiều bất lợi, nên ngay từ đầu cô đã chuẩn bị kỹ càng để tránh chúng.  

Lòng Lục Tĩnh Văn lắng dịu lại, cậu chạy đến phòng thi của mình. Ngay khi tiếng chuông vang lên, cậu vào phòng thi rồi tập trung cao độ.  

Đề thi rất khó, dù đã dốc toàn lực, song Lục Tĩnh Văn vẫn cảm thấy mình thi nát bét. Vì thế, cậu vừa thấy vui vì còn nhiều vấn đề đáng để nghiên cứu, lại vừa nảy sinh ra cảm giác không cam tâm hiếm hoi – vì cậu muốn thắng một người nào đó.  

Lục Tĩnh Văn bước nhanh về phía phòng thi của Chu Tấn, vừa đúng lúc gặp họ đang lần lượt rời khỏi phòng. Chu Tấn đứng giữa dòng người đông đúc, Lục Tĩnh Văn khẽ gọi tên cô. Chu Tấn quay đầu, nhìn thấy cậu, cô lại im lặng quay người bước về phía trước. Cậu biết ngay mà.  

“Tôi muốn đối chiếu đáp án câu cuối với cậu.”  

Không ngờ chiêu này lại có tác dụng, bước chân của Chu Tấn rõ ràng chậm lại.  

Xem ra câu cuối cũng khiến cô bối rối. Nhưng tiếc là cậu không làm ra được.  

Chu Tấn và Lục Tĩnh Văn đứng bên hành lang, nhường chỗ cho những học sinh khác đi qua. Trông cô ướt sũng, màu sắc quần đồng phục sẫm lại, dính sát vào chân. Cặp sách đeo trước ngực, chiếc áo cộc trắng lộ hai bên ra ngoài bị mưa thấm ướt, để lộ dấu vết hơi trong suốt.  

Lúc này, Lục Tĩnh Văn mới hiểu vì sao Chu Tấn lại đeo cặp trước ngực: “Sáng nay cậu tới đây kiểu gì?”  

Đã đến nước này, tiếp tục cố chấp cũng không có ý nghĩa gì nữa. Chu Tấn nhìn xuống đất, không nhìn vào cậu: “Đi xe buýt rồi chuyển tuyến, sau đó đi bộ một đoạn.”  

Đi bộ giữa trời mưa lớn, chẳng trách cả người đều ướt.  

“Không bị kẹt xe à?”  

“Kẹt chứ, nên tôi dậy rất sớm.”  

Sau cuộc đối thoại ngắn ngủi, trông cô có vẻ bớt đối chọi hơn. Lục Tĩnh Văn lấy áo khoác từ trong cặp ra, đưa về phía cô: “Mặc tạm áo của tôi đi.”  

Chu Tấn ngẩng lên nhìn cậu, hoặc có thể nói là trừng cậu, như thể đang tức giận.  

Lục Tĩnh Văn chợt hiểu ra, còn một câu vẫn chưa nói: “Xin lỗi.”  

Mắt Chu Tấn mở to, lộ ra chút kinh ngạc.  

Lần này đến lượt Lục Tĩnh Văn không hiểu. Cậu vốn nghĩ cô không vui là vì cậu chưa nói lời này, nhưng bây giờ xem ra không phải. Khi cậu định quan sát kỹ nét mặt của cô, thì cô đã nhận lấy áo khoác, sau đó đi về phía nhà vệ sinh.  

Lưng cô cũng ướt đẫm, có thể thấy rõ đường nét quần áo bên trong lớp đồng phục trắng. Lục Tĩnh Văn dời mắt nhìn lên bầu trời, mưa vẫn chưa ngớt.  

“Lục Tĩnh Văn.” Chu Tấn thay đồ xong đi ra. Chiếc áo khoác của cậu quá rộng so với cô, trông hơi lùng thùng, nhưng ít nhất cô đã có thể đeo cặp sách bình thường.  Cô nói: “Đi thôi?”

Xem như đã làm hòa.  

Hai người mỗi người che một chiếc ô, sóng vai bước đi trong cơn mưa. Khi đến cổng trường, xe của Lục Thành Nham đã chờ sẵn ở đó.  

Lục Tĩnh Văn nói: “Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà.”  

Chu Tấn lắc đầu.  

“Mưa lớn quá, nếu tiếp tục bị ướt sẽ ốm đấy.” Lục Tĩnh Văn nói.  

Chu Tấn hơi lơ đãng, bỗng chốc không từ chối.  

Lục Tĩnh Văn ngẫm nghĩ rồi thu ô lại, chen vào dưới ô của cô. Khoảng cách giữa hai người lập tức thu hẹp, đến mức có thể nghe rõ hơi thở của nhau. Chu Tấn cứng đờ người. Lục Tĩnh Văn xách cặp của cô, nửa đẩy nửa kéo, đưa cô đến ghế sau xe. Cậu mở cửa, đón lấy ô, sau đó mời cô vào trong. Động tác liền mạch, dứt khoát.

Chu Tấn suýt nữa không kịp phản ứng, nhìn chỗ ngồi sạch sẽ trong xe, cô nói với Lục Tĩnh Văn: “Quần của tôi…”  

Ướt đấy.  

Cô còn chưa nói hết câu, Lục Tĩnh Văn đã cúi người xuống, cậu nhìn cô rồi nói: “Không sao đâu.”  

Chu Tấn bị giọng điệu của cậu làm rung động.  

Có lẽ so với câu “Xin lỗi” lúc trước, điều cô muốn nghe hơn lại chính là câu “Không sao đâu” này.  

Để cô không cần phải nơm nớp lo sợ, không phải lúc nào cũng tự kiểm điểm bản thân, không phải lúc nào cũng nghĩ có phải mình lại làm sai điều gì đó rồi hay không.  

Chu Tấn ngồi vào trong xe.  

Lục Tĩnh Văn giúp cô đóng cửa, rồi đi đến ghế phụ lái, sau đó nói với Lục Thành Nham: “Bố, phiền bố đưa bạn con về trước, chỗ bên khu chung cư Hồng Vũ ạ.”  

Lục Thành Nham liếc cậu một cái, cố tỏ ra thân thiết mà khách sáo nói vài câu với Chu Tấn.  

Chờ đến khi đưa Chu Tấn về xong, trên xe chỉ còn lại hai bố con, lúc này Lục Thành Nham mới nói với Lục Tĩnh Văn: “Yêu sớm thì được, nhưng không được làm chuyện khác, tự biết quản lý bản thân mình, phải có trách nhiệm.”  

Lục Tĩnh Văn nói: “Bố nghĩ nhiều rồi.”  

Không biết Lục Thành Nham có tin hay không, ông chỉ dặn thêm: “Không được bắt nạt con gái.”  

Lục Tĩnh Văn không nói gì.  

Cậu đã từng bắt nạt rồi.  

***

Lời của tác giả:

  1. Hoài Nam Tử – Nguyên Đạo Huấn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.