Giải Pháp Nửa Vời - Nhãn Kính Thối Nhi

Chương 24: Từ chối




Khi kết quả kỳ thi đánh giá năng lực ra lò thì việc phân khối Tự nhiên – Xã hội cũng theo đó được định xong. Quan Thiến Thiến cuối cùng đã chọn khối Xã hội, vì trong kỳ thi đánh giá năng lực, cô bạn chỉ vừa đủ điểm qua môn Hóa học và Vật lý, còn môn Sinh lại được điểm B. Mấy ngày nay, Quan Thiến Thiến thường xuyên lẩm bẩm mấy câu như “bắt đầu lại từ đầu”, thể hiện nhiệt huyết với học tập không gì sánh nổi.  

Trái ngược với Quan Thiến Thiến là Trần Thự Thiên buồn bã ỉu xìu, trước lúc vào tiết của đội tuyển Toán, cậu ta còn gục đầu xuống bàn. Trần Thự Thiên ngồi sau Lục Tĩnh Văn, cách Chu Tấn một lối đi nhỏ. Dù chỉ đơn giản ngồi làm bài tập bình thường, song Chu Tấn vẫn để ý đến dáng vẻ ủ rũ chán nản của tên này, đến mức không thể làm ngơ.  

“Cậu sao thế?” Chu Tấn không nhịn được hỏi.  

Nhận được sự quan tâm, Trần Thự Thiên lập tức kéo ghế sát lại bàn Chu Tấn, gục đầu xuống bàn cô rồi thở một hơi thật dài.  

Chu Tấn: “…”  

Cô biết Trần Thự Thiên là người không có cảm giác ranh giới, quá thân mật với tất cả mọi người, chính vì thế mà Quan Thiến Thiến đã tức giận không ít lần. Còn với cô, cô vẫn chưa quen cậu ta như này.  

Chu Tấn ngồi dịch ra sau, ghế cạ xuống sàn phát ra âm thanh chói tai, suýt nữa chạm vào bàn phía sau.  

“Xin lỗi.” Cô lên tiếng xin lỗi những người xung quanh.  

Lục Tĩnh Văn nghe thấy tiếng động, cậu quay lại nhìn thì bắt gặp cảnh tượng ấy. Vậy là cậu bước tới xách cả người lẫn ghế của Trần Thự Thiên về chỗ, nói: “Đã bảo mày cố gắng học hơn chút rồi mà.”  

Lúc này Chu Tấn mới biết, hóa ra Trần Thự Thiên thi được một môn B. Từ lúc dò hỏi điểm số của mọi người xung quanh, cậu ta đã buồn bực không vui rồi.  

Chu Tấn ngẫm nghĩ chốc lát rồi khách quan nói: “Cũng có vài người bình thường học ok nhưng vẫn không được điểm A đấy. Lệch môn là chuyện bình thường mà.”  

“Nhưng…” Các cậu đều được A mà.  Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trần Thự Thiên nuốt lại nửa câu sau, như thể được cổ vũ thành công, tinh thần cậu ta phấn chấn hơn hẳn: “Thật sao! Tớ còn tưởng chỉ mỗi mình tớ bị B chứ, nhưng mà tớ cũng đâu có ôn tập nhiều đâu, đạt điểm này cũng không tệ lắm nhỉ!”  

Chu Tấn gật đầu.  

Cô luôn đặt ra yêu cầu nghiêm khắc với bản thân, nhưng không áp đặt điều đó lên người khác: “Rất giỏi rồi.”  

Trần Thự Thiên không ngờ lại nhận được phản hồi như vậy, ý định nói đùa vài câu của cậu ta nhạt dần, cuối cùng không nói nổi, chỉ có thể cười gượng hai tiếng.  

Lục Tĩnh Văn thấy cậu ta có vẻ không ổn, hỏi: “Thật sự không sao chứ?”  

Trần Thự Thiên lắc đầu.  

Lục Tĩnh Văn còn định hỏi tiếp, nhưng lúc này lão Tô đã bước vào lớp, thầy cầm thước gõ hai cái lên bục giảng, cả lớp lập tức yên lặng.  

Lão Tô mang đến kết quả vòng sơ khảo của kỳ thi Toán. Lần này, thầy không bắt mọi người nghe phân tích đề thi trước rồi mới để tự trao đổi điểm số nữa, mà vào thẳng vấn đề thông báo kết quả cuối cùng luôn: “Kỳ thi loại lần này, lớp ta chỉ có hai người vào vòng thi cấp tỉnh, một là Chu Tấn, hai là Lục Tĩnh Văn. Mọi người hãy vỗ tay chúc mừng hai bạn nào.”  

Tuy nhiên giọng điệu lão Tô không hề vui mừng.  

Tiếng vỗ tay trong lớp ban đầu còn chần chừ, sau đó trở nên nhiệt liệt hơn, nhưng rồi lại nhanh chóng tắt ngúm.  

Lão Tô không nổi giận, rất bình tĩnh nói: “Các em đều nghĩ rằng lần này chỉ là thử thôi, dù sao chương trình cũng chưa học xong, không đậu cũng là bình thường, đúng không?”  

Cả lớp im phăng phắc.  

Lão Tô nói tiếp: “Suy nghĩ như vậy cũng dễ hiểu, thầy không muốn trách các em. Nhưng thầy muốn nói với các em rằng, trong số những học sinh lớp 11 vượt qua vòng sơ khảo năm nay, hơn một nửa trong số họ cũng đã vượt qua vòng này vào năm ngoái. Tài năng và sự nỗ lực thể hiện ngay từ đầu. Liệu có học sinh nào có thể chuẩn bị tốt kiến thức, bứt phá về sau không? Có, nhưng họ đều rất chăm chỉ, rất nỗ lực.”  

“Hôm nay, trong số các em ngồi đây, có mấy ai tự tin rằng mình có thể làm được không? Ai tự tin thì giơ tay thầy xem nào.”  

Mọi người nhìn nhau, nhưng lúc này không ai dám giơ tay trở thành người tiên phong.  

Lão Tô thất vọng nói: “Ngay cả giơ tay cũng không dám, vậy các em thực sự có đủ dũng khí để quyết định liệu mình có nên đi theo con đường thi đấu này không à?  

“Thi đấu không phải trò chơi, mà là một cuộc thi đòi hỏi các em phải dốc hết tâm huyết và sức lực. Nếu sang năm không đạt giải Nhất cấp tỉnh, thì nhìn vào kỳ thi vào Đại học mà nói, hai năm các em bỏ ra sẽ trở thành công cốc mà thôi. Chỉ khi vào đến vòng quốc gia, mọi thứ mới thực sự có ý nghĩa.”  

“Thầy đã thấy rất rất nhiều học sinh thi đấu song không đạt thành tích, thậm chí điểm số của bản thân còn tụt dốc. Nếu các em không có niềm tin chắc chắn rằng mình sẽ giành giải, cũng như không có quyết tâm không ngừng nỗ lực vì điều đó, thì thầy khuyên các em nên rời khỏi nhóm này.”  

“Thầy biết có người nghĩ rằng chỉ cần vào được nhóm này đã là một sự khẳng định xuất sắc, và xem đó như một đề tài khoe khoang bản thân. Thầy nói cho các em biết, các em đã sai. Đây chỉ là quá trình, không phải đích đến. Sau khi tốt nghiệp rồi nhìn lại, không ai quan tâm các em trong quá trình ấy đã giỏi thế nào, mọi người chỉ xem kết quả cuối cùng của các em ra sao thôi.”  

Giọng điệu của lão Tô còn ôn hòa hơn so với bình thường, nhưng lại mang đến sự chấn động chưa từng có cho tất cả mọi người. Họ đều từng là học sinh giỏi nhất ở trường cũ, nhưng giờ đây lại có thể cảm nhận rõ ràng rằng mình đang dần tụt lại phía sau. Rời đi giống như thừa nhận sự tầm thường của bản thân, còn ở lại thì lại sợ hãi viễn cảnh trắng tay mà lão Tô nhắc đến. Bầu không khí cực kỳ nặng nề.  

Lão Tô dường như đã quyết tâm phải làm họ tỉnh táo lại, thầy quay sang giảng đề thi, giọng điệu vẫn trầm bổng như thường lệ. Dù phía dưới im lặng đến mức giống như vở độc thoại của thầy, song thầy không hề có ý định an ủi bất cứ ai.  

Chu Tấn là một trong hai người vượt qua vòng sơ khảo, nhưng tâm trạng nặng trĩu của cô cũng chẳng vì thế mà sáng sủa hơn chút nào. Có thể cô đi nhanh hơn những người trong lớp một chút, nhưng lời “khuyên rút lui” của lão Tô cũng hoàn toàn áp dụng với cô.  

Cô không cảm thấy cuộc thi này có sức hấp dẫn với mình.  Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Giải quyết một bài toán khó khiến cô vui, nhưng đó chỉ là nhất thời. Tình yêu dành cho toán của cô chưa đủ thuần túy để có thể chỉ đơn thuần theo đuổi mà cảm thấy thỏa mãn. Tương tự, cô cũng không đủ thông minh để có thể không cần nỗ lực nhưng thi vẫn được điểm cao, và điều ấy khiến người ta cảm thấy nếu cô không đi theo con đường này thì đó sẽ là mất mát cho cả đôi bên.

Động lực duy nhất dường như chỉ còn lại việc giành giải trong kỳ thi để được trúng tuyển với mức điểm giảm, nhưng việc giảm điểm này thường chỉ áp dụng cho các học viện tương ứng với môn thi. Cô đã quyết tâm học y, nên không thể đăng ký vào học viện toán được.  

Kỳ thi này hoàn toàn không có lợi cho cô, nó chỉ khiến cô phân tâm, chiếm mất thời gian rảnh rỗi, làm cô càng thêm mệt mỏi mà thôi.  

Chuyện này, ngay từ đầu cô đã biết. Cô chỉ hơi không nỡ rời xa một người nào đó. Và bây giờ cô vẫn còn gắng gượng được, chô nên mới không muốn đưa ra lựa chọn.  

Chu Tấn không muốn nghĩ thêm nữa, cô tập trung lại tinh thần, sống ngày nào biết ngày ấy, không quan tâm đến lý do vì sao mình tham gia kỳ thi này. Chỉ cần chưa thực sự quyết định từ bỏ, cô sẽ toàn tâm toàn ý mà học.  

Kim phút xoay tròn một vòng, khi nhóm thi toán kết thúc buổi học, động tác thu dọn sách vở của mọi người nhanh hơn bình thường. Lục Tĩnh Văn vừa đi vừa thảo luận bài hình học áp chót với Chu Tấn, thì chợt bị Trần Thự Thiên cắt ngang: “Tan học rồi, hai cậu không thể nói chuyện gì ngoài học tập được à?”  

“Ví dụ?”  

Chu Tấn loáng thoáng cảm thấy tâm trạng cậu ta có gì đó không đúng.  

“Ví dụ như…” Trần Thự Thiên đang nghĩ xem có chủ đề nào không liên quan học tập không, thì một hình bóng hiện lên trong đầu, thế là buột miệng nói: “Ví dụ như hình mẫu lý tưởng.”  

“Cái gì mà hình mẫu lý tưởng?” Quan Thiến Thiến đã chờ họ năm phút, cô bạn chạy đến hỏi.  

Trần Thự Thiên xoa đầu cô nàng, làm rối tung mái tóc rồi mới cười híp mắt nói: “Chúng tớ đang bàn về hình mẫu lý tưởng trong tình yêu. Cậu thích kiểu con trai như thế nào thế? Nói ra để bọn tớ giúp cậu để ý xem.”  

Quan Thiến Thiến gạt tay cậu ta ra, mặt hơi đỏ: “Tuỳ thôi, tớ không đặc biệt thích kiểu nào cả.”  

Trần Thự Thiên không chịu buông tha: “Chắc cũng có thích hơn chứ? Cao hay thấp? Gầy hay béo? Thích chơi bóng rổ hay đá bóng?”  

Quan Thiến Thiến bị hỏi đến phát phiền: “Cao, không lùn không mập, thích vận động.”  

Trần Thự Thiên nói: “Yêu cầu của cậu rộng quá nhỉ, tớ có thể nghĩ ra cả đống người phù hợp đấy. Không còn gì khác nữa sao?”  

Quan Thiến Thiến lườm cậu ta: “Không có.”  

Chu Tấn khẽ cười.  

Quan Thiến Thiến bắt được cô cười trộm thì nhào tới: “Chu Tấn, thế cậu thích kiểu nào?”  

Cô bạn chớp chớp mắt, dường như thấy đây là cơ hội thăm dò rất tốt.  

Chu Tấn lập tức hiểu được cảm giác ban nãy của Quan Thiến Thiến.  

Nói quá cụ thể thì sợ cậu ấy nhận ra đó là mình, nhưng nếu cố ý mô tả ngược lại thì lại sợ cậu ấy nghĩ rằng hoàn toàn không thể là mình. Vì thích nên phải cẩn thận từng li từng tí.  

“Tớ thích người cao chút.”  

Chu Tấn cân nhắc trả lời.  

Quan Thiến Thiến đẩy tay cô: “Còn gì nữa?”  

“…Vai rộng chút, người có mùi thơm dễ chịu.” Chu Tấn nói đến đây thì không chịu nói tiếp nữa.  

Cô muốn ngẩng lên nhìn phản ứng của Lục Tĩnh Văn, nhưng lại sợ quá rõ ràng, nên chỉ có thể tiếp tục cúi đầu.  

Ngược lại, Trần Thự Thiên lại nói: “Cậu có biết yêu cầu này của cậu rất khó không? Mấy đứa con trai cao to vai rộng như bọn tớ thì dù ít nhưng vẫn có, nhưng người có mùi thơm dễ chịu thì khó đấy. Ai cũng hôi quá trời quá đất à.”  

Quan Thiến Thiến chê cậu ta: “Đừng có lấy đó làm tự hào!”  

Trần Thự Thiên túm lấy Lục Tĩnh Văn: “Hay là cậu cân nhắc tên này đi. Mỗi lần bọn tớ đá bóng xong ai cũng đẫm mồ hôi, chỉ có nó là mùi không quá hôi nhất thôi.”  

Lục Tĩnh Văn: “…”  

Chu Tấn danh chính ngôn thuận ngẩng đầu nhìn cậu, khóe mắt mang ý cười. Lục Tĩnh Văn và cô chạm mắt nhau, vẻ mặt không thay đổi, điềm nhiên dời ánh nhìn. Cậu dùng tay phải lành lặn đẩy cánh tay Trần Thự Thiên ra: “Đừng đùa kiểu này.”  

Giọng cậu rất nghiêm túc, khiến bầu không khí thoáng chốc trở nên trầm xuống. Chu Tấn chợt cảm thấy như cậu đang từ chối cô, dù cô chưa hề nói gì.  

Quan Thiến Thiến kéo tay áo Trần Thự Thiên, phá tan cục diện bế tắc: “Hỏi người ta xong rồi, vậy cậu thì sao?”  

Trần Thự Thiên cũng cảm thấy bầu không khí hơi kỳ lạ, thế là bèn phối hợp đáp: “Chỉ cần xinh là được.”  

Quan Thiến Thiến ung dữ đánh cậu ta một cái.  

Trần Thự Thiên kêu đau, vội bổ sung thêm: “Không được quá bạo lực!”  

Quan Thiến Thiến suýt bị cậu ta chọc tức chết, cô nhịn cả buổi trời rồi nói: “Nông cạn!”  

Trần Thự Thiên kêu oan: “Thế chẳng lẽ Chu Tấn không nông cạn à? Sao cậu không nói cậu ấy?”  

Hai người lại bắt đầu cãi như thường ngày.  

Mãi đến lúc chia tay, khi chỉ còn lại hai người Chu Tấn và Lục Tĩnh Văn, thì thế giới của họ mới trở nên yên tĩnh, nhưng lại quá lạnh lẽo.  

Lục Tĩnh Văn nói: “Dạo này nó hơi lo lắng nên mới cư xử kỳ lạ thế, cậu đừng để tâm.”  

Chu Tấn phản ứng một lúc mới hiểu ra cậu đang nói về Trần Thự Thiên.  

Khi cô đang tìm kiếm dấu hiệu cho thấy Lục Tĩnh Văn thích mình hay không trong từng cử chỉ, từng lời nói của cậu, thì cậu lại đang nghĩ đến Trần Thự Thiên. Không có đáp án nào rõ ràng hơn thế. Người còn ôm hy vọng mới là kẻ ngốc.  

Chu Tấn khẽ đáp: “Tớ không để tâm đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.