Gió Chiều Chưa Lặng - Trạm Dao Tiểu Sinh

Chương 21:




Cuối cùng, ta cũng phát hiện dấu vết. Trên kệ sách phía đông của thư phòng, ở tầng cao nhất có vài cuộn hồ sơ đã ố vàng, chữ trên gáy sách đã mờ nhạt, nhưng chữ "Từ" vẫn còn thấy rõ.

 

Chờ khi Triệu Minh Huy ra tiền điện nghị sự, ta lẻn vào thư phòng, kiễng chân cố lấy những cuộn hồ sơ mà ta đã mong đợi từ lâu.

 

Kệ sách quá cao, ta phải dùng ngón tay từng chút một đẩy cuộn hồ sơ ra. Nhưng không ngờ, ta sơ ý để cả chồng hồ sơ rơi xuống đất, rơi tán loạn khắp nơi.

 

Trong những cuộn hồ sơ đó, có nhiều phong thư.

 

Ta hoảng hốt ngồi xổm xuống, vội vàng nhặt hết thư lên, sợ rằng âm thanh vừa rồi sẽ khiến cung nhân ngoài điện phát hiện. Nhưng khi ánh mắt ta nhìn vào mấy chữ trên phong thư, "Chí Quân An Khải", ta chợt khựng lại.

 

Những bức thư này, trông có vẻ quen thuộc.

 

Ta nín thở, rút đại một phong thư ra xem, nét chữ non nớt nhưng thanh tú hiện ra trước mắt.

 

Nội dung thư chỉ là những chuyện vụn vặt không đáng kể, nhưng với một tiểu cô nương tuổi ấy, đó lại là những điều lớn lao, đủ khiến nàng vui mừng hay lo lắng rất lâu. Cuối bức thư, hai chữ "Vãn Vãn" ký dưới đáy như một giấc mộng xưa cũ.

 

Trái tim ta bỗng run lên.

 

Nước mắt nóng hổi chực trào ra. Ta lần lượt đọc từng lá thư, lá nào cũng ký tên "Vãn Vãn".

 

Nhưng đến lá thư cuối cùng, nét chữ trên phong thư lại không giống những lá thư khác. Lá thư này chưa từng được gửi đi, phong thư vẫn còn niêm phong.

Hồng Trần Vô Định

 

Ta xé phong thư, một tờ giấy mỏng rơi ra, trên đó chỉ có vài dòng ngắn ngủi.

 

"Vãn Vãn, rất muốn nói chuyện với nàng, nhưng bức thư này chẳng bao giờ được gửi đi nữa rồi. Ta đã thắng, ta kế thừa vị trí của cha, ngồi lên ngôi vị cao nhất thiên hạ. Ta trông có vẻ như người quyền lực nhất, nhưng bản thân ta lại hiểu rõ, ta chẳng có gì cả. Không có mẹ, không có cha, không có huynh đệ, thậm chí cũng không có nàng.

 

Ta sẽ mãi nhớ dáng vẻ của nàng, rồi một mình tiếp tục bước đi trên con đường này. Nếu hồn phách của nàng không nơi trú ngụ, thì hãy đến bên ta nghỉ chân một lát. Ở dương gian này, Tiểu Hôi vẫn đang cố gắng sống. Quên nói với ngươi, tên của Tiểu Hôi, là Triệu Minh Huy.

 

Núi cao sông dài, nguyện hồn nàng an lành."

 

Ta cầm lá thư trên tay, như thể đang nâng niu những năm tháng tuổi trẻ đã xa vời.

 

Ta chăm chú đến nỗi không nhận ra có tiếng bước chân đi vào thư phòng.

 

"Nàng đang làm gì đấy?" Giọng Triệu Minh Huy lạnh lùng vang lên, toát ra sự đe dọa.

 

Khi bí mật giấu kín bị phơi bày, sắc mặt hắn như thể đang kìm nén cơn giông tố sắp ập đến.

 

Ta đứng dậy, mở miệng định nói, nhưng có quá nhiều điều, ta chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.

 

Hắn giật lấy bức thư từ tay ta, giọng trầm lạnh: "Nàng ra ngoài trước đi."

 

Nhưng ta chỉ cười.

 

Ta cúi người nhặt lấy một chồng thư cũ dày cộm dưới đất, cầm lên một bức rồi nói: “Bức này Tiểu Hôi viết cho Vãn Vãn, kể rằng phụ thân của hắn tặng hắn một con ngựa đỏ nhỏ, và hỏi Vãn Vãn nên đặt tên cho nó là gì.”

 

Ta lại rút ra một bức khác: “Bức này Vãn Vãn than phiền rằng nàng muốn cùng ca ca cưỡi ngựa b.ắ.n cung, không muốn bị mẹ giữ lại trong phòng để đánh đàn thêu thùa. Nhưng nàng không nói với Tiểu Hôi rằng lần đầu tiên cưỡi ngựa, nàng đã làm rách tay, về nhà đau đớn đến khóc suốt cả đêm.”

 

“Còn đây là một bức khác, Vãn Vãn kể rằng công tử nhà bên dường như có chút tình ý với nàng, cứ thỉnh thoảng lại mang đồ ăn đến cho nàng. Nhưng nàng lại cảm thấy phiền phức vì không thấy công tử đó ưa nhìn, không muốn chơi cùng hắn chút nào.”

 

Mỗi bức thư đều ghi lại những dấu ấn thời gian đã qua, những kỷ niệm trong dòng thời gian vội vã.

 

Lông mày của Triệu Minh Huy dần dần giãn ra, trong đôi mắt sâu thẳm lấp lánh những ánh sao nhỏ.

 

Hắn khẽ nuốt một ngụm, giọng run rẩy: “Vãn Vãn... nàng là Vãn Vãn? Nàng còn sống sao?”

 

Ta giơ lên những lá thư trong tay, nước mắt rưng rưng, mỉm cười: “Ta vốn đã sắp c.h.ế.t rồi, nhưng nghĩ tới còn một bức thư chưa gửi lại cho Tiểu Hôi, nên ta sống lại rồi.”

 

Hắn bước tới, nhẹ nhàng ôm ta vào vòng tay, thì thầm: “Vãn Vãn, ta nhớ nàng, nhớ rất lâu, rất lâu rồi.”

 

Ta vùi mặt vào vai hắn, nước mắt rơi xuống vạt áo màu đen thêu rồng, rồi lập tức tan biến.

 

“Cảm ơn nàng. Cảm ơn nàng vẫn còn nhớ ta.”

 

Đến ta còn suýt quên mất, Tiểu Vãn Phong của năm mười bốn tuổi là người như thế nào.

 

Triệu Minh Huy áp ta lên bàn thư, tay đỡ lấy gáy ta, trao ta nụ hôn dịu dàng và kéo dài, mang theo bao năm tháng yêu thương và quyến luyến.

 

Ta vòng tay ôm lấy vai hắn, đáp lại một cách say đắm và chuyên tâm. Trong hơi thở còn vương lại chút vị ngọt ngào, ta nhẹ giọng hỏi: “Phải chăng Vãn Phong trở về rồi, thì Kỷ Ân Nhi sẽ mất sủng ái?”

 

“Hỏi nhiều quá.”

 

Tai hắn đỏ bừng, lập tức bế ta lên, bước vào màn trướng sâu thẳm.

 

Như đàn cá bơi lội dưới nước nhẹ nhàng mơn trớn, những cánh sen trên mặt nước khẽ rung rinh, cánh hoa mềm mại rơi xuống, hòa quyện với nhau trong tình yêu say đắm.

 

Ta ước sao có thể dâng trọn tất cả những tình cảm dịu dàng của nửa đời còn lại cho hắn.

 

Tối hôm đó, ta lưu lại cả đêm ở Trùng Hoa điện. Thậm chí cả khi xưa, Giang quý phi không bao giờ được lưu lại qua đêm trong tẩm cung của hoàng thượng.

 

Sáng hôm sau, khi ta tỉnh dậy, điều đầu tiên ta nhìn thấy là Triệu Minh Huy đang nằm bên cạnh ta, mỉm cười, tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ta.

 

Ta giật mình: “Đã giờ nào rồi?”

 

Hắn chưa đi triều sao? Ta ngồi dậy định hầu hạ hắn thay y phục.

 

Hắn vòng tay ôm ta vào lòng, lười nhác nói: “Ta bảo mình ốm rồi, hôm nay không đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.