Trong lúc hỗn loạn, ta cố tình để Nhẫn Đông đẩy nhẹ Lưu Cẩm từ phía sau. Hộp hương trong tay Lưu Cẩm không may rơi ngay dưới chân ta. Ta nhanh chóng lợi dụng cơ hội, dùng tay áo che giấu việc thay hạt hương đã chuẩn bị từ trước vào hộp hương, rồi sau đó vội vã che mũi và chạy ra ngoài cùng các phi tần khác.
Quý phi tức giận phát điên, khóc lóc cầu xin hoàng thượng điều tra. Nhưng nước đậu phụ thối đã bốc hơi, ngay cả khi có điều tra cũng không tìm ra được gì. Cuối cùng, việc đó chỉ dừng lại ở chuyện đổi lư hương.
Triệu Minh Huy nghi ngờ ta ngay từ đầu. Ta ngoan ngoãn nhận lỗi và kể lại mọi chuyện. Khi ta nhắc đến việc sử dụng nước đậu phụ thối, hắn lập tức phun cả ngụm trà ra, ôm bụng cười đến không đứng dậy nổi.
Hắn vừa cười vừa điểm nhẹ vào trán ta, trách: “Ngươi lấy đâu ra lắm trò vậy? Đừng có mà dạy hư Tinh Tinh của trẫm đấy!”
Ta ôm lấy cánh tay hắn, làm nũng: “Nếu thần thiếp không lanh lợi một chút, sau này làm sao có thể giúp hoàng thượng được?”
Hắn véo nhẹ mũi ta, cười đầy ranh mãnh: “Trẫm muốn xem thử Kỷ Bảo lâm thông minh đến đâu khi giúp trẫm.”
Khi ta nhận ra có điều không ổn, Triệu Minh Huy đã bế ta lên và bước về phía giường. Lúc này, ta hối hận sâu sắc về sự đắc ý vừa rồi, nhưng khi ngọn lửa trong hắn đã bùng cháy, ta chẳng còn chút khôn ngoan nào để chống đỡ.
Sàn đất trong phòng ấm áp, ta cuộn tròn ở góc giường không muốn nhúc nhích, tóc ướt đẫm mồ hôi rối bời dính vào cổ. Triệu Minh Huy cười dịu dàng, dùng chăn quấn lấy ta, trong mắt hắn đầy vẻ dịu dàng vô hạn.
Chúng ta nằm trên giường đến khi hoàng hôn buông xuống, màn trướng khẽ lay động, rồi Tinh Tinh ló đầu nhỏ ra.
Tinh Tinh chui vào giữa ta và Triệu Minh Huy, rồi dụi vào lòng ta, hôn lên má ta một cách ngọt ngào.
Triệu Minh Huy có vẻ hơi ghen tị, bế Tinh Tinh lên và cọ râu vào tay con bé, hỏi: “Sao không hôn cha?”
Tinh Tinh cười khúc khích, ôm lấy cổ hắn và hôn nhẹ lên má hắn.
Nhưng dường như hắn vẫn chưa hài lòng, liền nhìn ta hỏi: “Tinh Tinh thích cha hơn hay mẹ hơn?”
Cô bé nằm trên n.g.ự.c hắn, nghĩ ngợi một lúc rồi nói rất nghiêm túc: “Tinh Tinh thích cha và mẹ ở cùng nhau.”
Triệu Minh Huy bật cười lớn, nói: “Được, vậy thì nghe theo Tinh Tinh. Cha sẽ ở bên mẹ con nhiều hơn.”
Triệu Minh Huy cưng chiều Tinh Tinh vô hạn. Chỉ vì một câu nói của con bé, số lần hắn đến Dục Tú Cung dùng bữa rõ ràng tăng lên đáng kể.
Tinh Tinh của ta sắp tròn ba tuổi, và dường như con bé đã bước vào thời kỳ bướng bỉnh. Nhiều việc con bé· đã bắt đầu có suy nghĩ riêng của mình.
Ta bảo con ngủ trưa, con không chịu. Ta không cho ăn đồ ngọt, con lại cố tình lấy kẹo ăn. Nếu có Triệu Minh Huy ở đó, con càng nghịch ngợm hơn. Đứa bé nhỏ như thế mà đã biết tính toán, biết rằng cha luôn cưng chiều mình, và chẳng ai dám cãi lời cha.
Tinh Tinh ba tuổi, ngày ngày bám theo Triệu Minh Huy như cái đuôi, dường như quên mất còn có ta là mẹ.
Ôi, thật khiến ta đau đầu.
Trong bữa ăn, ta và Triệu Minh Huy ngồi hai bên, còn Tinh Tinh ngồi giữa. Ta gắp một cọng rau xanh bỏ vào bát Tinh Tinh, nói: “Tinh Tinh ngoan, ăn cái này đi.”
Tinh Tinh lắc đầu quầy quậy, ta biết con không thích món này. Ta kiên nhẫn dỗ dành: “Tinh Tinh ngoan, ăn rau xanh nhiều sẽ không bị bệnh đâu.”
Tinh Tinh liếc nhìn Triệu Minh Huy, cười nịnh nọt: “Cha, giúp con ăn cái này nhé, được không?”
Triệu Minh Huy vẫn chiều theo Tinh Tinh, không nói gì mà ngay lập tức định gắp rau trong bát con.
“Bệ hạ.” Ta nhíu mày, lắc đầu: “Ngài không nên chiều hư con như vậy.”
Có lẽ gương mặt ta lúc đó hơi nghiêm khắc, nên Triệu Minh Huy lúng túng thu đũa lại, không nói gì thêm.
Thấy cha cũng không giúp mình, Tinh Tinh lập tức bĩu môi, tức giận ném thẳng cọng rau xuống đất.
Ta thực sự không thể kiềm chế cơn giận khi thấy Tinh Tinh ném rau xuống đất. Đặt đũa xuống, ta lập tức bế con sang một bên, đặt con đứng dựa vào tường và nghiêm giọng nói: "Phụ hoàng và mẫu phi bắt con ăn rau là vì muốn tốt cho con, con nghĩ con đang giận ai mà lại làm thế?"
Không ngờ đứa trẻ lại bắt đầu khóc nức nở, vừa chùi nước mắt vừa gọi nhỏ: "Phụ hoàng..."
Triệu Minh Huy rõ ràng có vẻ không ngồi yên được. Ta tức đến mức chỉ cần hắn can thiệp, chắc chắn sau này ta không còn cách nào quản Tinh Tinh nữa. Tinh Tinh thấy phụ hoàng không động đậy, khóc càng dữ hơn. Ta trừng mắt nói lớn: "Triệu Dao Tinh, con đừng tưởng mẫu phi không dám đánh con!"
Triệu Minh Huy thở dài nhẹ. Hắn cúi xuống trước mặt Tinh Tinh, bất lực nói: "Tinh Tinh, lần này cha không giúp con được rồi. Con thấy mẹ con hung dữ thế nào chưa, cha cũng sợ bị đánh đấy."
Hồng Trần Vô Định
"Hoàng thượng." Ta không nhịn được mà trách hắn một câu. Trước mặt con, hắn toàn nói mấy lời vớ vẩn gì vậy chứ.
Tinh Tinh nhìn chúng ta, ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Thế nhưng, đêm đó, Triệu Minh Huy trên giường khiến ta gần như kiệt sức. Hắn cắn nhẹ vào tai ta cười khẽ: "Sức mạnh ban ngày răn dạy con đâu rồi? Trẫm thật muốn xem ngươi đánh người trông sẽ như thế nào."
Ta vô lực đ.ấ.m nhẹ vào n.g.ự.c hắn, chán nản nói: "Thần thiếp từ nay sẽ không quản nữa. Nếu bệ hạ có nhiều sức mạnh như vậy, từ giờ người tự chăm sóc con đi."
"Không được đâu." Hắn hôn nhẹ lên tai ta: "Tất cả sức mạnh của trẫm đều dành cho nàng rồi. Kỷ Bảo lâm phải chịu trách nhiệm với trẫm chứ."
Sau đó, Trần Vân Vân vẫn thường mang theo những túi lớn nhỏ đầy trái cây đến thăm ta, khiến ta có chút ngại ngùng. Những thứ đó ta không thiếu, nhưng phần phân lộc của thải nữ vốn ít, nàng phải tiết kiệm từ khẩu phần của mình để mang cho ta. Ta cũng hiểu rằng nàng cố gắng gần gũi với ta chỉ để tìm cơ hội gặp hoàng thượng nhiều hơn.