17
Cánh cửa Tạ phủ, sau mười năm, cuối cùng cũng mở ra vì ta.
Bước đến ngưỡng cửa quen thuộc, ta nhìn thấy rêu xanh mọc kín chân tượng sư tử đá.
Năm tháng vùn vụt trôi ngay trước mắt.
Ta đã quay về.
Nhưng mỗi bước chân, lại nặng nề đến khó nhấc nổi.
Ngày rời đi, ta còn trẻ, mang theo một hơi thở bướng bỉnh, quyết làm cho cha mẹ phải thừa nhận sai lầm của họ.
Hôm nay, ta lại quay về.
Nhưng đối diện với ta, chỉ còn người cha già nua bệnh nặng đang nằm trên giường.
A huynh nhẹ nhàng vỗ vai ta, giọng ấm áp:
"Về nhà đi."
*
Ta nhớ rất rõ đường đến phòng cha.
Đi qua cánh cổng vòm, thêm mười bước nữa, chính là phòng ngủ của phụ thân.
Bước thứ ba cuối cùng, ta dừng lại chính xác trước cửa phòng.
Một nữ tỳ vén màn chắn gió, trong phòng ánh nến lờ mờ.
Mẹ ta đứng dậy, sững sờ nhìn ta.
Rồi bà bật khóc như mưa.
Bà vẫy tay, nghẹn ngào gọi ta:
"Ôn Ôn..."
Ta không nhịn được nữa, nhào vào lòng bà như chim én trở về tổ.
"Mẹ..."
Bàn tay bà dịu dàng vuốt tóc ta, thì thầm:
"Về là tốt rồi, về là tốt rồi."
Nhưng khi bà chạm vào lòng bàn tay ta, cảm nhận được vết chai sần dày đặc, lông mày vừa giãn ra của bà lại nhíu chặt.
"Ôn Ôn, con của mẹ..."
"Khi còn bé viết chữ cũng than đau tay, sao bây giờ lại chịu khổ đến mức này?"
Bà đang tự trách mình.
Nhưng ta biết, trong nhà này, bà không thể cãi lại cha ta.
Ta lắc đầu, cười nhẹ:
"Mẹ, con giỏi rồi đấy! Bây giờ con biết làm nhiều loại bánh ngọt lắm, còn biết làm cả cá quế tùng thục nữa. Món đó chua chua ngọt ngọt, để con làm cho người ăn nhé?"
Lời còn chưa dứt, cha ta đột nhiên vung tay hất văng bát thuốc đặt bên giường.
Ông giận dữ quát:
"Cút! Ta không có đứa con gái nào mất hết lễ giáo như ngươi!"
*
Lão nhân tính khí càng ngày càng khó chịu.
Thấy cha tức giận đến mức n.g.ự.c phập phồng, a huynh vội tiến lên trấn an.
Mẹ ta thở dài, thì thầm với ta:
"Từ khi bệnh nặng, tính tình ông ấy càng nóng nảy. Không chỉ với con đâu, với chúng ta cũng vậy, chỉ cần một lời không vừa ý là đập bể chén đĩa ngay."
"Nổi giận đã đành, nhưng phiền nhất là ông ấy không chịu uống thuốc. Bệnh nhỏ cứ kéo dài, bây giờ ngay cả giường cũng không xuống được."
Ta hỏi:
"Tại sao không chịu uống thuốc?"
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Mẹ đáp:
"Người già cũng như trẻ con, càng già càng như sống ngược. Lúc thì chê đắng, lúc lại chê nóng, luôn tìm ra lý do để phát cáu."
"Hôm nay có uống không?"
"Vừa mới hất đổ rồi."
Ta liền ra lệnh cho tỳ nữ nấu một bát khác, lại bảo mẹ và a huynh về nghỉ ngơi trước.
Mẹ lo lắng: "Ông ấy mà nổi nóng, lại làm con khó chịu."
Ta cười:
"Đến nước này rồi, còn bộ mặt nào khó coi mà con chưa thấy chứ?"
*
Khi bát thuốc mới được đưa đến, ta đỡ ông dậy, kiên quyết đút từng muỗng.
Ông tức đến tay run bần bật, nhưng sức ông yếu hơn ta nhiều.
Giãy không thoát.
Ta vỗ mạnh vào lưng ông, lạnh giọng:
"Được rồi, muốn đánh muốn mắng gì, chờ bệnh khỏi rồi hẵng tính! Một chân đã bước vào quan tài rồi, còn không chịu nhìn thấu mọi chuyện à?"
Cha ta tức đến nổi gân xanh, há miệng định mắng...
Nhưng lại… nấc cục.
Ông câm nín ngay lập tức.
Mấy tỳ nữ cố nhịn cười đến mức cả người run rẩy.
Ta hắng giọng, nghiêm túc dặn dò:
"Sau này nếu lão gia không chịu uống thuốc, cứ đến Như Ý Lâu tìm ta. Ta sẽ đích thân quay lại đút cho ông ấy."
Xong xuôi đâu đó, ta trải chăn nằm xuống chiếc ghế dài ngoài phòng, trực đêm trông ông.
*
Giữa đêm khuya, ông đột nhiên lên tiếng.
"Ngươi không về nhà ngủ à? Nhận nuôi một đứa trẻ, để nó ở nhà một mình không sợ sao?"
Ta giật mình:
"Cha... làm sao biết chuyện này?"
Ông cộc lốc đáp:
"Ngươi đừng quan tâm."
Ta: "..."
Sau một thoáng im lặng, ta nhẹ giọng:
"Con nhờ Chu nương tử chăm sóc nó rồi. Cha đã biết Tiểu Vi, chắc cũng biết Chu nương tử chứ?"
Ông hừ lạnh:
"Biết!"
"Ta không chỉ biết Chu nương tử, còn biết cả con nha đầu nghịch tử nhà họ Thẩm kia... Các ngươi thật đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!"
Ta suýt tức chếc.
"Người có thể mắng con, vì con là đứa con hư của người!"
"Nhưng người không có tư cách mắng Thẩm Sơ Nguyệt!"
"Nàng ấy không phải con gái người! Nàng ấy còn giỏi hơn con gấp trăm lần! Một tay dựng nghiệp, là nữ thương nhân giỏi nhất ở Biện Kinh!"
Càng nói càng càng uất ức, ta không nhịn được nữa, bật dậy, xoay người rời khỏi Tạ phủ.
Thẩm Sơ Nguyệt đã cứu mạng ta.
Nàng ấy tốt như vậy, ai cũng không được khinh miệt nàng.
Dù chỉ là một câu!
Ta khóc suốt dọc đường.
Vừa đi vừa khóc, đến cửa sân nhỏ của Thẩm gia, đụng ngay vào một người đang vác tay nải trên lưng.
Nàng ấy sững sờ, hỏi ta:
"Ai bắt nạt ngươi?"