Hải Đường Lặng Lẽ Dưới Ánh Trăng

Chương 23:




Cơn giận trong lòng như một đốm lửa, thiêu đốt trái tim ta, nhưng…  

 

Ta có thể làm gì đây?  

 

Ta cúi xuống nhìn đôi bàn tay mình, mạnh mẽ mà bất lực.  

 

Ta đã từng cứu vài người, nhưng không thể cứu cả thiên hạ này.  

 

Bên ngoài, loạn cục lại tiếp diễn.  

 

Những tiếng thét gào đau đớn vọng lại từ phương xa, rồi bỗng dưng im bặt trong những khoảnh khắc kinh hoàng.  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Không biết từ khi nào, ta đã khóc ướt đẫm mặt.  

 

Ta phẫn nộ… nhưng ta vô dụng.  

 

Cơn giận của kẻ áo vải, cùng lắm chỉ là dùng đầu đập xuống đất mà thôi.  

 

Vô ích.  

 

Vô ích!  

 

*

 

Kỳ thực, ai cũng biết chiến loạn tất sẽ khiến sinh linh đồ thán.  

 

Chẳng phải ta đã liều mạng đưa cha mẹ ra khỏi Biện Kinh, chính vì biết trước rằng đại loạn là không thể tránh khỏi sao?  

 

Cho dù kẻ nắm quyền không có ý tàn sát bách tính, nhưng một khi sát khí lan tràn, ai còn có thể kiềm chế đây?  

 

Ta cầu mong thần binh giáng thế, chấm dứt tai kiếp này.  

 

Nhưng thần binh không đến.  

 

Kẻ đến là Hoài vương.  

 

*

 

Hắn quỳ một chân xuống ngay trước bức tường mà ta đang dõi mắt nhìn ra.  

 

Đôi mắt hồ ly ấy híp lại, cong lên thành một nụ cười trào phúng.  

 

"Bắt được ngươi rồi."

 

27

 

Ta nhìn ra được tình cảnh của Hoài vương không mấy tốt đẹp.  

 

Vai hắn có vết thương, bên cạnh cũng chẳng còn bao nhiêu hộ vệ, rõ ràng là vừa bị truy sát.  

 

Thế nhưng, dù hắn có trọng thương đi chăng nữa, vẫn thừa sức lấy mạng ta.  

 

*

 

"Tạ Đường, ta đã đoán rất nhiều lần, rốt cuộc ngươi sẽ trốn ở đâu. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng mới hiểu ra...  

 

Hóa ra, nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất."  

 

Ta im lặng.  

 

Thật ra ta không hiểu vì sao hắn lại tới bắt ta.  

 

Lúc này, ta vốn chẳng còn giá trị gì để lợi dụng.  

 

Ca ca vẫn còn trong lao ngục, sống chếc chưa rõ.  

Tạ gia đã sớm rời khỏi kinh thành, hắn cũng chẳng thể làm gì được họ.  

 

Vậy hắn bắt ta để làm gì?  

 

Hoài vương cười nhạt:  

 

"Sao không nói gì?  

 

"Ta nhìn vào mắt ngươi, liền thấy được hận ý.  

 

"Thật thú vị."  

 

"Tạ Đường, ra đây đi."  

 

"Mấy cơ quan này đối với ta mà nói, đơn giản đến đáng cười.  

 

"Ta không muốn sai người vào áp giải ngươi, quá khó coi."  

 

Dứt lời, thủ hạ của hắn đạp tung cổng lớn, tùy tiện xông thẳng vào trong sân nhà họ Thẩm.  

 

Trong mật thất dưới lòng đất, Bùi Lang nghe thấy động tĩnh bên trên, cười như kẻ điên:  

 

"Vương gia đến rồi! Vương gia! Cứu ta... Cứu ta..."  

 

*

 

Mạnh Vân Huyên tuốt dao, định tự tay tiễn Bùi Lang xuống Hoàng Tuyền.  

 

Ta lập tức giữ chặt cổ tay nàng:  

 

"Không cần làm vậy."  

 

Nàng cắn răng:  

 

"Tỷ tỷ, nếu hắn không chếc, chắc chắn sẽ khai ra chúng ta trước mặt Hoài vương. Khi ấy, chúng ta cũng khó thoát!  

 

"Chi bằng ta giếc hắn, ít nhất còn giữ được mạng tỷ!"  

 

Giọng ta có phần mất kiên nhẫn:  

 

"Muội còn muốn ta dạy bao nhiêu lần nữa đây?  

 

"Càng trong tình cảnh nguy cấp, càng phải nghĩ cách sống sót, như vậy đầu óc mới càng ngày càng linh hoạt.  

 

"Muốn chếc ư?  

"Muốn chếc thì dễ lắm! Nghĩ nhiều quá, sớm muộn gì cũng thành heo đần!"  

 

Ta cố tình để Bùi Lang tin rằng Hoài vương chắc chắn sẽ thắng, để hắn tham sống sợ chếc, bằng lòng để ta uy hiếp.  

 

Không ngờ Mạnh Vân Huyên cũng mắc lừa.  

 

Hiện giờ, cục diện đã rõ ràng, không cần giấu giếm thêm nữa.  

 

"Bùi Lang, ngươi còn mơ mộng hão huyền sao?"  

 

"Hoài vương đã thua, giờ hắn cũng chỉ là một con ch.ó nhà tang mà thôi!"  

 

"Cái gì? Không thể nào...  

"Tạ Đường... Ngươi gạt ta... Ngươi lừa ta..."  

 

Mạnh Vân Huyên giật mình tỉnh ngộ:  

 

"Thảo nào tỷ tỷ nhất quyết phải lấy cho được tờ hòa ly này...  

 

"Mưu phản, là tội chếc đấy..."  

 

Ta nhìn nàng, khẽ nói:  

 

"Vân Huyên, muội còn trẻ, phía trước còn rất nhiều ngày lành để hướng tới, đừng lại lầm đường lạc lối."  

 

Dứt lời, ta nhấn chốt cơ quan.  

 

Cánh cửa mật thất từ từ mở ra, ánh sáng rọi xuống chói mắt.  

 

Ta theo bản năng nhắm chặt mắt lại, đến khi mở ra lần nữa...  

 

Đập vào mắt ta, là gương mặt đáng ghét của Hoài vương.  

 

*

 

Hắn ra vẻ cảm thán:  

 

"Chậc chậc, Thẩm Sơ Nguyệt đúng là nhân vật lợi hại.  

"Không biết đã chuẩn bị những thứ này trước bao nhiêu năm rồi."  

 

Khi ta bước ra khỏi mật thất, thủ hạ của Hoài vương đã pha sẵn trà cho hắn.  

 

Ta cười nhạt:  

 

"Vương gia thật có nhã hứng."  

 

Hắn cười đáp:  

 

"Sao nào? Đang chạy trốn thì không được uống trà à?"  

 

"Trông ngài chẳng giống người đang đào tẩu."  

 

"Ồ? Vậy trông giống gì?"  

 

"Giống người đang chờ chếc."  

 

Hoài vương bật cười ha hả, tiếng cười ngày càng lớn:  

 

"Tạ Đường, ngươi thật thú vị.  

 

"Từ xưa đến nay, thắng làm vua, thua làm giặc.  

"Bổn vương đã tranh đoạt một phen, dù có thua cũng chẳng mất mặt."  

 

Ta gật đầu:  

 

"Đúng là không mất mặt."  

 

"Nhưng mất mạng là chuyện của kẻ khác."  

 

*

 

Hoài vương nhìn ta, giọng đầy vẻ chế nhạo:  

 

"Vậy ra đây là lý do ngươi hận ta?"  

 

"Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao?  

"Người chếc đều là bách tính nghèo khổ, mà ta, vừa hay cũng là một kẻ áo vải như vậy."  

 

Hắn bật cười, như thể vừa nghe được chuyện nực cười nhất trên đời:  

 

"Từ Tam Hoàng Ngũ Đế đến nay, có vị quân vương nào không giẫm lên xương trắng mà bước lên ngai vàng?  

 

"Lòng dạ nữ nhân, quả nhiên chẳng thể làm nên đại sự."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.