Hải Đường Lặng Lẽ Dưới Ánh Trăng

Chương 24:




Ta cười đáp:  

 

"Nếu đã nói vậy, thì phải chăng—  

"Nếu không có lòng tham vô đáy của đám nam nhân, đời này thiên hạ còn có đại sự để mà làm không?"  

 

"Khi chưa có quyền, cầu quyền.  

"Có quyền rồi, cầu địa vị cao hơn.  

"Đạt được địa vị, lại cầu lãnh thổ.  

"Đến khi có cả giang sơn, lại tham vọng trường sinh bất tử..."  

 

"Tham lam vô độ, ngài nghĩ, có bao nhiêu chuyện tang thương trên đời này là do nữ nhân gây ra?"  

 

Hoài vương nheo mắt nhìn ta, chậm rãi nói:  

 

"Tạ Đường, trên đời luôn có người có dã tâm.  

 

"Ngươi không có, kẻ khác có, thiên hạ này vẫn sẽ đại loạn.  

 

"Nếu đã vậy, cớ sao không trở thành kẻ có dã tâm?  

 

"Ít ra, kẻ bị giẫm nát dưới vó ngựa, sẽ không phải là chính mình."  

 

Ta không phản bác nữa.  

 

Chỉ lẳng lặng rót một chén trà, ngồi xuống đối diện hắn.  

 

Tách trà bằng sứ trắng, nước trà trong suốt, ấm áp.  

 

"Chúng ta đứng ở hai chiến tuyến khác nhau, vĩnh viễn không thể nói cùng một tiếng nói."  

 

"Nếu ngài không tin rằng ta có thể giúp ngài đào thoát, cũng sẽ chẳng có chuyện ngồi đây luận đạo với ta."  

 

Hoài vương nhẹ giọng hỏi:  

 

"Ngươi không muốn biết sao?  

 

"Nếu giữa ngươi và tiền đồ, Thẩm Sơ Nguyệt sẽ chọn ai?"  

 

Ta lắc đầu, bình thản đáp:  

 

"Ta sẽ không để nàng có cơ hội phải lựa chọn." 

 

28

 

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng kiên định:  

 

"Nếu có ngày đó, giữa ta và vương gia, chí ít cũng phải có một người bỏ mạng."  

 

Lời ta vừa dứt, đám thị vệ của Hoài vương lập tức tuốt đao.  

 

Hắn cười nhếch mép, tựa như một con hồ ly gian xảo:  

 

"Sợ là nắm đ.ấ.m đơn độc chẳng thể địch nổi nhiều người đâu."  

 

Chưa dứt lời, Mạnh Vân Huyên đã nắm chặt con d.a.o thái rau, run run bước ra từ mật thất.  

 

"Ai… Ai nói chứ?! Còn có ta nữa!"  

 

Ta trừng mắt nhìn nàng:  

 

"Muội ra đây làm gì? Thấy con tin chưa đủ nhiều à?"  

 

Nàng cắn môi, giọng cương quyết:  

 

"Ngay cả con ngỗng mà cột d.a.o vào người cũng có thể đả thương người khác, sao ta lại không làm được?!"  

 

Hoài vương cau mày, có lẽ hắn thật sự không hiểu.  

 

"Các ngươi không thân không thích, cớ gì lại sẵn lòng chếc vì nhau?"  

 

Ta thở dài:  

 

"Vương gia chỉ từng gặp kẻ mưu danh cầu lợi, nhưng trên đời này có trăm vạn loại người, tự nhiên cũng có kẻ nguyện vì bạn bè mà đ.â.m d.a.o vào n.g.ự.c mình."  

 

Mạnh Vân Huyên hếch cằm:  

 

"Chuyện lạ mà ngươi chưa thấy thì còn nhiều lắm!"  

 

Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên từ xa:  

 

"Dù sao thì bọn họ cũng từng là những kẻ ngốc đến mức nguyện chếc vì tình mà."  

 

"Người mà… Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời."  

 

Ta ngẩng đầu nhìn theo tiếng nói.  

 

Chỉ thấy một vị tướng quân oai phong lẫm liệt cưỡi trên lưng chiến mã.  

 

Ánh mắt nàng sắc như đao, tỏa ra sát khí lạnh lẽo.  

 

Ta sững sờ:  

 

"Thẩm Sơ Nguyệt..."  

 

Nàng nhếch môi, cao ngạo ngẩng đầu:  

 

"Tạ Đường, ta đã biết chắc ngươi sẽ sống sót mà."  

 

*

 

Hoài vương thấy nàng đến, lập tức ra hiệu cho thuộc hạ bao vây chúng ta.  

 

Thẩm Sơ Nguyệt phất tay, hàng loạt cung thủ phía sau nàng căng dây lên nỏ.  

 

Hoài vương tự mình rút đao, đặt lên cổ ta, một tay khóa chặt eo ta, đẩy ta lên phía trước.  

 

"Thật là một tình bạn cảm động đến rơi lệ."  

 

"Thẩm Sơ Nguyệt, nàng ta có thể vì ngươi mà chếc.  

"Nhưng ta thật sự rất tò mò...  

 

"Giữa quyền lực và bằng hữu, ngươi sẽ chọn cái nào?"  

 

Thẩm Sơ Nguyệt không trả lời.  

 

Nàng rút một mũi tên, kéo căng dây cung—  

 

Nhắm thẳng vào ta.  

 

*

 

Hoài vương cười khẩy, ghé sát tai ta mà nói:  

 

"Thấy chưa? Nàng ta chọn quyền lực."  

 

Lời hắn như một mũi d.a.o vô hình cắm thẳng vào tim ta.  

 

Nhưng...  

 

Ta hít sâu một hơi, lòng n.g.ự.c phập phồng, ánh mắt kiên định.  

 

Từ trong tay áo, lưỡi d.a.o sắc bén trượt ra, ta xoay tay, mạnh mẽ đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c Hoài vương!  

 

Hắn mở to mắt, không thể tin được—  

 

Ta thì thầm bên tai hắn:  

 

"Chẳng phải ta đã nói rồi sao?"  

 

"Nàng ấy không cần phải lựa chọn."  

 

*

 

Cùng lúc đó, lưỡi đao trên cổ ta cũng cứa xuống.  

 

Một dòng m.á.u nóng hổi chảy dài trên cổ.  

 

Cơ thể ta gục xuống.  

 

Trong khoảnh khắc cuối cùng, ta nhìn thấy—  

 

Mũi tên của Thẩm Sơ Nguyệt xuyên thẳng vào giữa trán Hoài vương.  

 

Xa xa, Mạnh Vân Huyên dường như đang hét lên điều gì đó.  

 

Nhưng ta...  

 

Không còn nghe thấy gì nữa. 

 

29

 

Ta tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường quen thuộc, bên cạnh là Thẩm Tiểu Trư đang ngủ say, ngáy khò khò.  

 

Tựa như một giấc mộng.  

 

Lẽ nào, người chếc rồi cũng có thể mơ hay sao?  

 

Ta do dự chạm tay lên cổ, nhận ra vết thương đã được băng bó cẩn thận.  

 

*

 

"Ngươi chưa chếc đâu."  

 

Giọng điệu lười nhác cất lên từ góc phòng.  

 

Ta nghiêng đầu, chỉ thấy Thẩm Sơ Nguyệt tựa người vào khung cửa, dáng vẻ bất cần đời, chẳng khác nào một tên du côn.  

 

"Hoài vương c.h.é.m lệch đi một tấc, không trúng chỗ hiểm."  

 

*

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Ta nheo mắt, châm chọc:  

 

"Thật lợi hại quá, Thẩm cô nương."  

 

Mai danh ẩn tích mười năm, cuối cùng lại có thể tiến thân vào bên cạnh Hoàng hậu, thậm chí còn nắm binh quyền trong tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.