GIỚI THIỆU:
Thiếu chủ nhà họ Tạ, người tôn quý và tuấn mỹ nhất Thượng Kinh, vốn chẳng liên quan gì đến ta.
Thế nhưng một ngày nọ, hắn bỗng túm lấy tay áo ta, đôi mắt đỏ hoe.
"Mọi thứ vẫn còn kịp! Chúng ta vẫn chưa hòa ly..."
"Đời này, chúng ta bắt đầu lại từ đầu!"
Ta đang gặm giò heo kho, khựng lại một chút, rồi nói:
"Ờ... nhưng ta đâu có định gả cho ngươi?"
01
Tạ Dục.
Một viên ngọc hoàn mỹ, khiến người ta khao khát.
Là vị hôn phu lý tưởng trong lòng vô số tiểu thư khuê các.
Trong số đó, có cả đại tỷ của ta – Trần Tĩnh Hàm.
Nàng nói, Tạ lang sau này nhất định sẽ quyền cao chức trọng, nàng nhất định phải tranh giành.
Nhưng Tạ Dục lại là người lạnh lùng, không động lòng trước bất kỳ ai.
Cho đến một ngày, đại tỷ vô tình rơi xuống nước.
Sau khi tỉnh lại, nàng đột ngột giáng cho ta một cái bạt tai, nghiến răng nói:
"Ngươi cái đồ u mê vì tình này, không được thích Tạ Dục! Không được gả cho hắn!"
Ta ngơ ngác nhìn nàng.
Tự mắng mình thì thôi đi, cớ sao lại đánh ta?
Hơn nữa, có phải ta muốn gả là có thể gả đâu.
Nhà họ Tạ là thế gia trăm năm quyền quý, ngay cả công chúa cũng chưa chắc có thể gả vào.
Còn chưa kịp hoàn hồn, mẫu thân đã kéo đại tỷ ra ngoài, quất nàng một trận.
"Dám đánh muội muội của con, ta thấy con đúng là hồ đồ rồi!"
"Muội muội con còn chưa xuất giá đấy!"
Đại tỷ đột nhiên bật cười.
"Tốt, tốt, tốt, quá tốt rồi!"
Nàng cười đến mức nước mắt cũng trào ra.
Nàng loạng choạng đứng lên, quần áo vẫn còn ướt sũng, rồi nhào tới ôm ta vào lòng.
"Ông trời có mắt! A Châu của ta còn chưa thành thân!"
"Đời này, ta nhất định sẽ không để muội gả cho tên cầm thú đó nữa!"
02
Đại tỷ kéo ta và mẫu thân vào trong phòng, ra lệnh cho hạ nhân lui ra.
Sau khi hít sâu một hơi, nàng chậm rãi lên tiếng.
Nàng nói, nàng đã trọng sinh.
Đời trước.
Trong một buổi yến tiệc, ta vô tình vấp ngã, ngã thẳng vào lòng Tạ Dục.
Chỉ thấy hắn phong thái xuất chúng, mày kiếm mắt sáng, dung mạo như tranh vẽ.
Hắn vô thức đỡ lấy ta, hai người xoay tròn một vòng tại chỗ.
Sau đó, cùng nhau rơi xuống đất – ta ở trên, hắn ở dưới.
Tạ Dục không động lòng.
Ta cũng không động lòng.
Nhưng mẫu thân của hắn thì có.
Bà ta thấy cảnh ta đè hắn ngã xuống đất, cảm thấy ta vô cùng khỏe mạnh.
Ta tròn trịa đầy đặn, mặt to, hông nở, dễ sinh con.
Nhà họ Tạ đơn truyền một mạch, lại không chấp nhận nạp thiếp, nên con cháu vô cùng thưa thớt.
Vậy là bà ta bất chấp mọi phản đối, đích thân đến nhà ta cầu hôn.
Sau khi thành thân được bảy năm.
Tạ Dục đưa ta một tờ hưu thư.
Hắn nói, hắn không hề có tình cảm phu thê với ta.
Nghe đến đây, ta gật đầu: "Cũng không ngoài dự đoán."
Dù sao, ta và Tạ Dục thực sự không giống một đôi có thể sống đến đầu bạc răng long.
Mẫu thân đột nhiên lên tiếng hỏi:
"A Châu có con không?"
Đại tỷ im lặng một lúc, sau đó nói:
"Có, ba đứa."
"Đều để lại nhà họ Tạ."
Ta chấn động đến mức làm rơi miếng giò heo kho trong tay xuống váy của đại tỷ.
Chiếc váy mới lập tức bị thấm đầy dầu mỡ, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
Nhưng đại tỷ không hề trách ta, trái lại còn đau lòng nâng gương mặt tròn trịa không nhỏ của ta lên.
"Ba miếng xá xíu, không nhắc cũng được."
Cuối cùng.
Dưới ánh mắt nghiêm nghị của mẫu thân và đại tỷ, ta quỳ xuống thề—
Kiếp này.
Thà gả cho heo cũng không gả cho Tạ Dục.
Thà mãn kinh cũng không đẻ ra xá xíu.
03
Vài tháng sau.
Đại tỷ luôn mang ta theo bên mình, tránh tất cả những trường hợp có thể chạm mặt Tạ Dục.
Đúng là lo thừa.
Ta và Tạ Dục khác biệt một trời một vực.
Hắn là thiếu chủ nhà họ Tạ, cận thần của thiên tử, kiêu hùng trên trời cao.
Còn ta—
Chỉ là một nửa đích nữ của nhà họ Trần, dung mạo bình thường, tham ăn lười biếng.
Trước đây khi tham dự yến tiệc, ta từng gặp hắn.
Hắn được vạn người vây quanh, chưa từng nhìn về góc khuất nơi ta ngồi lấy một lần.
Hơn nữa—
Bảy năm trời, Tạ Dục vẫn luôn nói rằng hắn không thích ta.
Cho dù có vô tình chạm mặt, thì đã sao?
Đại tỷ nhìn ta đầy ẩn ý: "Muội còn nhỏ, không hiểu đâu."
"Hắn tuy không thích muội, nhưng cũng chẳng cản trở hắn ngủ với muội suốt bảy năm."
Nói đến đây, nàng hừ lạnh một tiếng, dường như càng thêm chán ghét Tạ Dục.
"Nếu hắn cũng trọng sinh, ai biết chừng lại muốn hại muội một lần nữa?"
Chuyện trọng sinh, đâu giống như cân nặng.
Muốn tăng là tăng, ai cũng có phần.
Lúc đó, ta chỉ hờ hững cười nhạt.
*
Giữa đường, chúng ta chạm mặt vài vị tiểu thư từng không ưa nhau.
Đại tỷ bỗng nhiên thay đổi thái độ, cười nói niềm nở.
Đợi họ đi rồi, nàng lại than thở:
"Một giấc mộng dài, các nàng cũng chỉ là những kẻ bạc mệnh."