Hắn Tưởng Ta Trùng Sinh - Chu Chu Du Du

Chương 10: Hết




Lúc ta gặm hạt dưa, nàng nhấp một ngụm trà.  

 

Lúc ta ăn bánh đậu xanh, nàng nhấp một ngụm trà.  

 

Lúc ta ăn nho, nàng nhấp một ngụm trà.  

 

*

 

Quả nhiên, người gầy là có lý do.  

 

"Trần nhị cô nương, kỳ thực cô là người thông minh."  

 

"Cô biết rõ biểu ca đối với cô chỉ là nhất thời hứng thú."  

 

"Nếu cô đồng ý với huynh ất, chẳng bao lâu huynh ấy sẽ chán cô, rồi nhận ra cô không phải người huynh ấy thực sự muốn."  

 

"Người huynh ấy muốn vẫn là một nữ tử có thể cùng huynh ấy ngâm thơ đối ẩm, có chung sở thích."  

 

Ta sững sờ nhìn nàng.  

 

Cái này mà nàng cũng biết luôn à.  

 

Không hổ danh tài nữ.  

 

Có lẽ vì ánh mắt tán thưởng của ta quá rõ ràng, khí thế của Thẩm Khanh Tri bỗng giảm đi không ít.  

 

"Khụ khụ, ta đến tìm cô, cũng không có ý gì khác."  

 

"Chỉ muốn nhắc nhở cô rõ ràng chuyện này, đừng dấn thân vào, nếu không vài năm nữa lại bị bỏ thì chẳng đáng chút nào."  

 

Ta suy nghĩ một lát, hỏi:  

 

"Vậy cô có muốn gả cho Tạ Dục không?"  

 

Lời nói thẳng thắn của ta khiến Thẩm Khanh Tri thoáng sững người.  

 

"Cô đã nói Tạ Dục không phải người chung tình, vậy tại sao hắn lại có thể chung tình với một kiểu nữ tử khác?"  

 

Ta vừa nhai bánh vừa tỏ vẻ khó hiểu:  

 

"Hơn nữa, biểu muội cũng đâu có quyền quyết định hôn sự của biểu ca, đúng không?"  

 

Nàng không phải chính thất của Tạ Dục, tại sao lại nói chuyện cứ như đang gõ cảnh cáo thiếp thất vậy?  

 

Cứ như Tạ Dục là vật sở hữu của nàng ta không bằng.  

 

Ta chợt bừng tỉnh:  

 

"Hay là, cô đã được Tạ gia định trước sẽ——"  

 

Thẩm Khanh Tri hoảng hốt cắt ngang lời ta.  

 

"Cô đừng nói bậy!"  

 

"Ta và biểu ca trong sạch, ta chỉ có ý tốt nhắc nhở cô mà thôi!"  

 

Ta "ồ" một tiếng.  

 

Ta cố lục lại trí nhớ về kết cục đời trước của Thẩm Khanh Tri.  

 

Nhưng mà…  

 

Chẳng nhớ ra được gì cả.  

 

*

 

Kiếp trước, ta và Ngụy Nam Đình rời kinh thành đến Thanh Châu, định cư tại nơi đại tỷ từng ở.  

 

Nhiều năm sau, ta nhận được một bức thư từ kinh thành.  

 

Nét chữ là của Tạ Dục.  

 

Chỉ là giấy đã ngả vàng, dường như đã được viết từ lâu lắm rồi.  

 

Về nội dung, đại khái là:  

 

Những đêm mưa, hắn luôn nhớ đến ta, muốn đến xem ta sống có tốt không, nhưng vẫn chưa có thời gian.  

 

Phương Nam xuất hiện giặc cướp, hắn phải đi dẹp loạn trước.  

 

Nếu ta vẫn còn ở đây, hẳn sẽ bịn rịn tiễn hắn đi, còn chuẩn bị đầy đủ lương thực cho hắn.  

 

Tất nhiên, cách hành văn của hắn hơi sến súa.  

 

Ngụy Nam Đình đọc xong có chút khó chịu, tối đó ta bị hành hạ khổ sở cả đêm.  

 

Cùng với bức thư, còn có lời nhắn từ Tạ phu nhân.  

 

Bà nói, đây là thư Tạ Dục định gửi cho ta, nhưng chưa kịp gửi đi.  

 

Ta chợt ngộ ra.  

 

Lúc đó, có lẽ Tạ Dục đã chếc rồi.  

 

Ta đập đầu, bỗng dưng sáng tỏ.  

 

Thì ra, chỉ có chếc sớm mới được trọng sinh à!  

 

Vậy chắc Thẩm Khanh Tri đã gả cho người khác rồi nhỉ?  

 

Thẩm Khanh Tri mặt đen như than, đứng dậy cáo từ.  

 

Ra khỏi nhã gian trong quán trà, chúng ta lại chạm mặt nhau trước cửa nhà xí.  

 

Nàng đỏ mặt, có chút ngượng ngùng.  

 

Ta ợ một cái thật dài. 

 

14. Kết cục  

 

Ngày ta thành thân với Ngụy Nam Đình, đại tỷ tặng ta mười tám gia đinh tuấn tú.  

 

Dù sao thì Ngụy Nam Đình cũng là con rể ở rể, nên sau khi cưới, cuộc sống cũng không thay đổi gì nhiều.  

 

Chỉ có điều, ta ăn nhiều hơn.  

 

Dù sao thì tiêu hao thể lực cũng lớn hơn mà.  

 

*

 

Nhưng ngoài dự đoán, Ngụy Nam Đình lại không muốn ta sinh con.  

 

Hắn nói, mẹ ruột của ta đã mất khi sinh ta, hắn không yên tâm.  

 

Ta vỗ n.g.ự.c bảo hắn:  

 

"Chắc là ta có thai rồi."  

 

Hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi:  

 

"Sao nàng chắc chắn?"  

 

Ta đáp:  

 

"Ta sinh ba đứa trong mơ rồi."  

 

"Nhưng chỉ đảm bảo số lượng, không đảm bảo chất lượng."  

 

Ngụy Nam Đình lại hỏi:  

 

"Vậy là sinh với ai?"  

 

Ta lập tức im bặt.  

 

Nhưng hắn lại nhìn ra manh mối.  

 

Có lẽ hắn thông minh hơn ta tưởng một chút.  

 

*

 

Và theo thời gian, ta càng ngày càng nhận ra, hắn thông minh hơn ta nghĩ rất nhiều.  

 

Chức quan của hắn ngày càng cao, còn giỏi giang hơn cả kiếp trước.  

 

Có người nói:  

 

"Ngươi đã là đại tướng quân, sao còn làm con rể ở rể? Mau quay về họ Ngụy, lập lại gia môn đi!"  

 

Đêm đó, Ngụy Nam Đình mang một thanh đại đao, đặt ngay đầu giường kẻ nhiều chuyện kia:  

 

"Nếu ngươi khiến nương tử ta hiểu lầm, thì dùng cái đầu của ngươi để tạ tội đi."  

 

Sau đó, không còn ai dám hó hé gì nữa.  

 

Lúc ấy, đại tỷ đã trở thành một nữ thương nhân lừng lẫy thiên hạ.  

 

Nàng bôn ba khắp nơi, sống một cuộc đời tự do mà nàng hằng mong ước.  

 

Kiếp trước, thân thể nàng bị tổn hại vì sinh nở, kiếp này lại vô cùng khỏe mạnh.  

 

*

 

Còn Tạ Dục.  

 

Hắn tự xin đi Thanh Châu.  

 

Trước khi đi, hắn có đến tìm ta.  

 

Mưa rơi tí tách, nghe thật êm tai.  

 

Hắn đứng dưới mái hiên không xa, lặng lẽ nhìn ta thật lâu.  

 

Hắn nói, kiếp trước, hắn chếc vào năm thứ ba sau khi hòa ly với ta.  

 

Hắn nhận nhiệm vụ dẹp loạn thủy phỉ.  

 

Bọn chúng sắp tấn công Thanh Châu, hắn không hề do dự mà xông thẳng ra tiền tuyến.  

 

Rồi bỏ mạng bên bờ sông ngoại thành Thanh Châu.  

 

Hắn không kịp nhìn ta lần cuối.  

 

Thật ra, chuyện này ta đã biết từ lâu.  

 

Trước đó, Tạ phu nhân từng tìm đến ta.  

 

Nhi tử của mình bỗng dưng thay đổi, ngày nào cũng đến tìm ta, bà sao có thể không nhận ra điểm bất thường?  

 

Bà chấp nhận sự thật rằng con trai mình đã trọng sinh, và cũng rất nhanh đã hiểu ra mọi chuyện trên người hắn.  

 

Bà nói:  

 

"Con trai ta kiêu ngạo, tự phụ, cuối cùng vấp ngã vì tình cảm cũng là chuyện bình thường."  

 

"Chỉ là không ngờ, nó lại ngã đau đến vậy."  

 

Nhưng ta không cảm thấy hắn thảm chút nào.  

 

Những người khổ sở hơn hắn có đầy ra đấy.  

 

Hắn chẳng qua chỉ không chấp nhận được việc ta ra đi quá dứt khoát mà thôi.  

 

Mây đến rồi đi, chẳng vướng bận điều gì.  

 

Ta cùng Ngụy Nam Đình trải qua xuân hạ thu đông.  

 

Từ đó, không còn nghe tin gì về Tạ Dục nữa.  

 

-HẾT-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.