Hắn Tưởng Ta Trùng Sinh - Chu Chu Du Du

Chương 2:




Nhưng đến khi nghe tin một chi họ xa của nhà họ Tạ đưa nữ nhi vào kinh, sắc mặt nàng lập tức sa sầm.  

 

Nhà đó ở tận Giang Nam, gia cảnh sa sút, mặt dày đưa con gái chưa xuất giá lên kinh thành, mong tìm được mối nhân duyên tốt.  

 

Cô gái tên Thẩm Khanh Tri này, thân thể mảnh mai yếu đuối nhưng sống lưng lại rất thẳng, mang theo một cốt cách kiêu hãnh, trông vô cùng đáng thương.  

 

Mẫu thân Tạ Dục nhân từ, giữ nàng ta lại trong phủ.  

 

Đại tỷ đảo mắt một vòng.  

 

Không nói gì.  

 

Ta cũng chẳng có hứng thú hỏi.  

 

*

 

Xuân đến chầm chậm.  

 

Cảnh xuân rực rỡ.  

 

Những ngày tốt đẹp trôi qua rất nhanh.  

 

Chớp mắt—  

 

Đã đến ngày mà đại tỷ luôn đề phòng—  

 

Yến tiệc mừng thọ Thái hậu.  

 

Ta bị buộc một sợi dây lụa quanh eo, đầu dây bên kia được đại tỷ nắm chặt trong tay.  

 

Nàng nhìn chằm chằm vào đồng hồ nước, tính toán thời điểm ta và Tạ Dục từng chạm mặt ở kiếp trước.  

 

Một lúc lâu sau—  

 

Nàng thở phào nhẹ nhõm.  

 

Xem ra đã qua rồi.  

 

Ta sắp nghẹt thở mất thôi.  

 

Sợi dây quấn quanh eo cuối cùng cũng được tháo ra.  

 

Ta đi ra ngoài tìm nhà xí, nhưng khi rẽ qua góc hành lang, lại trông thấy một người.  

 

Tuấn nhã như ngọc.  

 

Đẹp đến mức khiến người ta quên cả hô hấp.  

 

Khoảnh khắc nhìn thấy ta, ánh mắt hắn thoáng sững sờ.  

 

Khi ta bước ngang qua hắn, hắn chợt lên tiếng gọi ta lại.  

 

"Trần An Châu."  

 

"Nàng ghét ta đến mức không thèm nhìn ta lấy một cái sao?" 

 

04

 

Ta mơ màng quay đầu lại, chạm mắt với vị công tử trước mặt.  

 

Chỉ thấy hắn cau mày, lạnh nhạt nói:  

 

"Nàng cần gì phải giả vờ?"  

 

"Nàng đã cố tình tránh mặt ta nhiều lần, chẳng phải là vì không muốn lặp lại tiền kiếp, không muốn gặp lại ta sao?"  

 

"Tiếc là, nàng không được như ý nguyện rồi."  

 

Nghe những lời âm dương quái khí này, ta bừng tỉnh ngộ.  

 

Thì ra hắn chính là Tạ Dục à.  

 

Đẹp như tiên nhân vậy đó.  

 

Đại tỷ sai rồi.  

 

Không phải hắn ngủ với ta suốt bảy năm.  

 

Mà là ta ngủ với hắn bảy năm.  

 

Thấy ta im lặng, giọng điệu Tạ Dục càng lạnh hơn:  

 

"Nàng tránh ta như tránh rắn rết vậy sao?"  

 

"Đến một câu cũng không muốn nói với ta?"  

 

Hắn siết chặt tay, khớp ngón tay hơi tái đi, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào ta, mang theo vẻ bất mãn.  

 

Ta mắc tiểu mà, huynh ơi.  

 

Hơn nữa, đại tỷ không cho ta nói chuyện với huynh.  

 

Thế là ta cắm đầu chạy biến.  

 

Sau lưng vang lên giọng nói trầm thấp của hắn:  

 

"Trần An Châu, phu thê một đời, dù ta có lỗi với nàng, chẳng lẽ đến bạn bè cũng không thể làm sao?"  

 

Hắn đứng đó, thân hình mảnh khảnh, trông có chút cô đơn.  

 

Ta thực sự không hiểu hắn đang muốn làm gì.  

 

Muốn kết bạn với ta đến vậy sao?  

 

*

 

Quay lại yến tiệc, ta ngoan ngoãn báo cáo chuyện đã gặp Tạ Dục.  

 

Đại tỷ siết chặt ly rượu, "rắc" một tiếng, cười lạnh liên tục.  

 

Ánh mắt muốn giếc người của nàng xuyên qua tấm rèm ngăn cách giữa chỗ ngồi của nam nhân và nữ quyến.  

 

Bên kia rèm, không xa lắm, có một bóng dáng bạch y cao ngất.  

 

Không khó để nhận ra, chính là Tạ Dục.  

 

Ta cúi đầu gắp thức ăn, không dám thở mạnh.  

 

*

 

Yến tiệc được một lúc, một nữ tử mới chậm rãi đến muộn.  

 

Nàng ta mảnh mai như cành liễu, khẽ khàng hành lễ, lập tức khiến bên phía nam nhân im lặng trong giây lát.  

 

Nàng tự giới thiệu bản thân—  

 

Chính là biểu muội của nhà họ Tạ, Thẩm Khanh Tri.  

 

Nàng rất giỏi ăn nói, chỉ trong chốc lát đã khiến vài vị phu nhân khen ngợi không ngớt.  

 

Mọi người ca tụng nàng là tài nữ.  

 

Thẩm Khanh Tri vội vàng khiêm tốn:  

 

"Nếu luận tài học, ta không bằng một phần vạn của biểu ca."  

 

"Dạo này ta chưa có dịp gặp biểu ca nữa."  

 

"Lúc còn ở Giang Nam, ta đã nghe danh biểu ca tài hoa hơn người, là nam tử hiếm có trên thế gian. Trong lòng ta luôn ngưỡng mộ, nếu có thể diện kiến…"  

 

Giọng nàng trong trẻo, không nhanh không chậm.  

 

Sau tấm rèm, người mặc bạch y thoáng khựng lại khi nâng chén rượu.  

 

Hiển nhiên, những lời này đã lọt vào tai Tạ Dục.  

 

Đại tỷ hừ lạnh: "Giả vờ đạo mạo."  

 

Ta bỗng lóe lên một suy nghĩ.  

 

Chẳng lẽ—  

 

Nàng ta chính là lý do ta và Tạ Dục hòa ly? 

 

05

 

Suy đoán của ta càng được khẳng định khi Tạ Dục chặn đường ta và đại tỷ.  

 

Hắn nói: "Trần An Châu, nàng không làm khó Thẩm Khanh Tri đấy chứ?"  

 

"Ta đã nói rồi, chuyện này không liên quan đến nàng ấy..."  

 

Ta còn chưa kịp lên tiếng, đại tỷ đã kéo ta ra sau lưng.  

 

Diễn xuất của tỷ ấy vô cùng tinh tế, không chê vào đâu được.  

 

Chỉ thấy trên mặt tỷ ấy lộ ra ba phần nghi hoặc, ba phần phẫn nộ, ba phần che chở, và một phần sợ hãi.  

 

"Tạ công tử, sao ngài có thể tùy tiện gọi thẳng khuê danh của muội muội ta như vậy?"  

 

"Muội ấy chưa xuất giá, nếu vì thế mà danh tiếng bị ảnh hưởng thì phải làm sao?"  

 

Tạ Dục sững người.  

 

Hắn tới quá vội, lúc này mới nhận ra đây không phải là kiếp trước.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.