Hành Tinh Xám - Bồ Mễ Áo

Chương 59: Ngoại truyện:Trọng sinh thành sinh viên đại học




Bên cạnh sân thể dục phía Đông của Đại học Tập Thành, dưới bóng cây râm mát, sinh viên năm hai ngành Ngôn ngữ và Văn học Trung Quốc Lạc Bàn đang ngồi trên băng ghế đá, chăm chú đọc sách đến mức mê mẩn.
Thế nhưng, ngay giây tiếp theo liền có một tai họa từ trên trời giáng xuống, một quả bóng rổ không hề có dấu hiệu báo trước lao thẳng vào mặt cậu. Một tiếng "bốp" vang lên, kính của cậu bị đập văng ra, miếng đệm mũi còn đâm thẳng vào khóe mắt.
"Mẹ kiếp, ai mắt mù..."
Khóe mắt bên phải rưng rưng nước mắt vì phản ứng sinh lý, cay xè đến mức không thể mở ra nổi.
"Xin lỗi bạn học! Thật xin lỗi! Tôi không cố ý đâu!"
Một giọng nói hoảng loạn vang lên bên tai. Lạc Bàn lặng lẽ liếc người kia một cái, nước mắt theo động tác ngước lên mà rơi xuống.
Trong mắt Tần Mạc, cậu đúng là bị mình làm cho khóc rồi.
Sân thể dục này vốn chỉ dành cho giờ học thể dục, Tần Mạc thấy cửa không khóa bèn lén lút chạy vào, định ném bóng luyện tập một lát. Kết quả là chưa luyện được bao lâu đã gây họa.
"Cậu không sao chứ..."
Lạc Bàn thầm nghĩ, anh chết chắc rồi. Chờ tôi đi méc bác bảo vệ, rồi bác ấy sẽ báo lên giáo viên chủ nhiệm của anh. Một tuần nữa thôi, anh sẽ bị thông báo phê bình, mất luôn ba điểm đánh giá tổng hợp. Nếu mà xui xẻo hơn, có khi còn phải ra đây quét dọn vệ sinh một tuần.
"Anh làm vỡ kính của tôi rồi."
"Tôi mua! Tôi mua cho cậu kính mới!"
Anh vội vàng kéo tay Lạc Bàn, sợ cậu từ chối nên cứ cười hề hề, lôi cậu đi thẳng ra tiệm kính bên cổng trường.
"Mắt cậu có khó chịu chỗ nào thì nói tôi biết nhé! Tôi giúp cậu giải quyết. Tôi là người bản địa, có thẻ bảo hiểm y tế."
Lạc Bàn cảm thấy anh chàng này hơi ngốc nghếch nhưng cũng thú vị, vì thế trêu anh:
"Tôi sẽ báo lên giáo viên chủ nhiệm rằng có người chơi bóng trong sân khi chưa được phép."
"Đừng mà! Năm nay tôi còn muốn tốt nghiệp nữa!"
"Nhưng tôi còn phải đọc sách, bây giờ mắt tôi không mở ra nổi."
"Tôi đọc cho cậu nghe. Cậu muốn đọc gì, tôi đọc cho cậu nghe."
Thế là dưới sự nài nỉ lì lợm không buông của Tần Mạc, Lạc Bàn bèn về ký túc xá lấy một cuốn <Beauty and the Beast> bản gốc.
"Đọc đi, giọng Mỹ cũng được, giọng Anh càng tốt, tôi thích nghe."
"... Giọng Trung được không?"
Là một đàn anh năm bốn, Tần Mạc lục tung tất cả tài liệu hữu ích tích góp suốt bốn năm qua để đổi lấy sự miễn cưỡng chấp nhận của Lạc Bàn, bao gồm nhưng không giới hạn chỉ trong một bài thi cấp bốn, cấp sáu chỉ làm đúng tám câu trắc nghiệm, một quyển từ điển Oxford mua về chỉ để trang trí, cùng một xấp tài liệu môn Chính trị chưa từng đọc qua.
Dù Lạc Bàn không có ý định bắt chẹt anh, nhưng rõ ràng Tần Mạc rất để tâm đến tấm bằng tốt nghiệp của mình, chắc chắn là không ít lần gây chuyện rồi. Vậy nên, ngày nào anh cũng chờ sẵn trên con đường mà Lạc Bàn hay đi qua, tay cầm một chai hồng trà đá lớn.
Lạc Bàn cảm thấy mất mặt vô cùng. Từ sau khi bị bạn cùng lớp bắt gặp cảnh đó, cậu xấu hổ đến mức tự động né tránh, thà đi đường vòng chứ không muốn ngang qua đó nữa.

Sau đó, hai người không gặp lại nhau trong một thời gian. Lần chạm mặt tiếp theo là hai tuần sau, tại một quán nướng trước cổng trường.
Quán này vừa rẻ vừa ngon, mà vừa đúng dịp trời se lạnh nên rất thích hợp để nhâm nhi thịt xiên nướng và uống bia. Tối thứ Bảy, quán đông kín chỗ. Lạc Bàn cùng ba người bạn cùng phòng đi lòng vòng hai lượt mà vẫn không tìm được bàn, đành định quay về thì bất ngờ có người gọi cậu lại.
"Tiểu Lạc, bên này có chỗ!"
Bàn của Tần Mạc vừa ăn xong, mấy người cùng phòng anh lập tức chiếm chỗ, sau đó nhanh chân vào trong gọi món, để lại hai người họ đứng đối diện nhau ngay trước cửa quán.
Tần Mạc: "Mắt cậu đỡ hơn chưa?"
"Ừm, gần như khỏi hẳn rồi."
Tần Mạc thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không ảnh hưởng đến việc anh tốt nghiệp nữa.
"À... anh có thể thêm WeChat của em không?"
*khúc này Tần chó khoái khoái bé Bàn rồi nên đổi xưng hô nha
"Làm gì?"
Tần Mạc lập tức đỏ mặt, nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp:
"... Vì em trông... đẹp lắm."
"Cảm ơn, anh cũng đẹp trai lắm."
Lạc Bàn mỉm cười, thầm hiểu ra ý đồ của đối phương, bèn nhẹ nhàng đáp:
"Nhưng tôi không nghĩ điều đó liên quan gì đến việc anh muốn kết bạn với tôi."
Người có đầu óc chắc sẽ hiểu ý từ chối trong câu nói này, nhưng Tần Mạc lại không đi theo lối thông thường, vẫn mặt dày nói tiếp:
"Anh muốn theo đuổi em."
Lần này thì đến lượt Lạc Bàn cứng họng. Cậu không nghĩ anh sẽ nói thẳng như thế, nhất thời không biết phải đáp lại ra sao.
"Anh Lạc, gọi bia không?"
Lý Thiên Quang ló đầu ra hỏi. Lạc Bàn gật đầu với cậu ta, định tìm một cách từ chối rõ ràng hơn, nhưng lại bị Tần Mạc chặn ngang:
"Bia ở đây không ngon đâu, anh biết một chỗ bán bia ngon lắm, đợi chút, anh đi mua cho em."
"Không cần..."
Lạc Bàn giờ đây có cơ sở để nghi ngờ tên ngốc này là dân thể dục, chưa nói xong câu mà anh đã chạy biến mất khỏi tầm mắt.
Chưa đầy một phút sau, trong lúc cả nhóm đang chờ món ăn, Tần Mạc đã chạy từ đầu đường bên kia về, trên tay xách theo hai túi bia tươi.
Lý Thiên Quang nhìn hai người với ánh mắt nghi ngờ, chợt cảm thấy người đang xum xoe này trông quen quen.
"Tần Mạc?"
"Ơ? Cậu biết tôi à?"
"Lần trước thi đấu bóng rổ, anh ném quả bóng vào sân trường bên cạnh, bóng đó của tôi."
Tần Mạc: "... Tôi đã mua quả mới cho cậu rồi mà?"
Lý Thiên Quang: "Lẽ ra anh phải trực tiếp đưa tôi, nhưng anh lại đem gửi vào phòng dụng cụ. Tôi đến lấy suýt nữa bị hiểu lầm là ăn trộm rồi bị trừ điểm."
Lạc Bàn không nhịn được bật cười, chút bia trong miệng cũng bị phun ra.
Cậu lấy khăn giấy lau đi, chợt nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi Tần Mạc:
"Bia bao nhiêu tiền? Tôi chuyển khoản cho anh."
Tần Mạc không khách sáo, mở mã QR cá nhân ra trước mặt cậu:
"Quét mã đi."
Lạc Bàn bất lực thu lại điện thoại, lấy máy của Lý Thiên Quang quét mã chuyển hai mươi tệ, rồi lại dùng điện thoại mình gửi cho cậu ta một phong bao lì xì đúng số tiền đó.
Từ giây phút này, bánh răng số phận bắt đầu chuyển động, còn Lý Thiên Quang thì nghiễm nhiên trở thành bà mối của hai người họ.

Ba ngày sau, vào lúc hai giờ rưỡi chiều, Lạc Bàn cùng Lý Thiên Quang đến sân vận động phía đông để tham gia hoạt động "định hướng việt dã" do khoa thể dục tổ chức.
Lý Thiên Quang nói hay lắm, bảo rằng tham gia có thể được cộng thêm 1,5 điểm, nhưng lại không nhắc đến chuyện phải đứng phơi nắng cả buổi chiều.
"Bây giờ còn rút lui được không?"
"Chắc chắn là không rồi, coi như phơi nắng cho cao thêm đi."
"Tần Mạc còn mua cho tôi hai phiếu giảm giá của McDonald's, nếu cậu bỏ về thì mất phần đấy."
Cuộc thi chia nhóm ba người, tổ hợp ngẫu nhiên. Tần Mạc đã chuẩn bị từ lâu, hí hửng chạy đến bên cạnh hai người họ, giống như đang đọc kịch bản mà nói:
"Oa, trùng hợp quá ha."
Lạc Bàn liếc Lý Thiên Quang một cái sắc lẻm, người đứng sau mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, làm bộ như không biết gì.
Hoạt động này rất tiêu hao thể lực, cả đội gần như chỉ dựa vào mình Tần Mạc dẫn chạy, đến điểm chỉ định hoàn thành nhiệm vụ rồi tiếp tục di chuyển.
Nhiệm vụ đầu tiên: "Bạn diễn tả, tôi đoán."
Tần Mạc, người có ngôn ngữ hình thể phát triển nhất, đương nhiên sẽ nhận nhiệm vụ diễn tả.
"Bốn chữ, anh thích em."
Anh nhìn chằm chằm Lạc Bàn, còn Lý Thiên Quang thì như một cái bóng đèn nhấp nháy sáng bên cạnh.
Đáp án là "si tâm vọng tưởng". Lạc Bàn suy nghĩ một lúc rồi ngập ngừng đáp:
"Nước chảy thành sông?"
Tần Mạc bị bốn chữ này làm cho choáng váng, vui sướng đến mức mất trí khôn, dẫn đến việc nhóm của họ ở vòng đầu tiên bị vượt quá thời gian ba phút rưỡi, chậm nhất trong tất cả các nhóm.
Trong quá trình thi đấu còn có phong bì ẩn giấu, nhóm nào tìm được trước sẽ được cộng điểm. Để bù lại sự chậm trễ ở vòng đầu, ba người vừa đi vừa tìm, lục soát mọi nơi có thể giấu phong bì.
Ban tổ chức giấu phong bì rất khéo, nếu không nhờ mắt tinh của Lý Thiên Quang thì họ chắc chắn không thể tìm ra phong bì xanh lục bị kẹp giữa những tán lá.
"Để tôi lấy."
Tần Mạc hăng hái thử sức, nhặt một viên đá từ bụi cỏ bên cạnh ném lên.
Một viên, hai viên, năm sáu bảy tám viên... Phong bì không nhúc nhích.
Lý Thiên Quang: "Hay là để tôi..."
Tần Mạc: "Để tôi, tôi biết leo cây!"
Lý Thiên Quang tối sầm mặt, thầm nghĩ ngay cả game "Đào vàng" cũng không khai quật ra loại thần kim thuần này.
Hai phút sau, Tần Mạc quả nhiên không phụ lòng mong đợi của mọi người...
Rơi từ trên cây xuống.
"Đậu má..."
Cảnh tượng chú chim gãy cánh giữa không trung khiến nhiều sinh viên đi ngang phải dừng chân tò mò nhìn. Lạc Bàn chỉ hận mình từ chối chưa đủ dứt khoát, sao lại dính phải cái tên ngốc này.
Ba bốn ngày sau đó, Tần Mạc bặt vô âm tín. Nhóm của họ xếp chót, Lạc Bàn đoán có lẽ anh xấu hổ nên cũng không dám lảng vảng trước mặt cậu nữa.
Như thế cũng tốt, là rất tốt.
Vốn cứ tưởng chuyện đến đây là kết thúc, ai dè chưa đến vài ngày, Tần Mạc lại gửi lời mời kết bạn cho cậu.
Nguyên nhân là trường có đợt bùng phát cúm A, Lạc Bàn xui xẻo dính phải. Lý Thiên Quang biết chuyện liền kể với Tần Mạc, cho rằng đây là cơ hội hoàn hảo để anh thể hiện sức hút cá nhân.
[Cha của Tần Thủy Hoàng]: Anh nghĩ em nên ra cổng trường truyền dịch.
[Thuyền và đá]: Cảm ơn cha của hắn, tôi có thuốc rồi.
[Anh chàng đẹp trai số một khoa thể dục]: Xin lỗi, tên này anh đặt hồi tiểu học, quên đổi.
[Thuyền và đá]: Không sao, rất hợp với trạng thái tinh thần của anh.
[Anh chàng đẹp trai số một khoa thể dục]: Anh đang ở dưới ký túc xá em rồi.
[Anh chàng đẹp trai một khoa thể dục]: Năm phút nữa mà em không xuống là anh đi lên đó.
Lạc Bàn còn chưa kịp nói "Anh đâu biết số phòng tôi", đã thấy Lý Thiên Quang bên cạnh chột dạ kéo rèm giường lại.
Lạc Bàn: "...Tiểu Quang, mai cậu khỏi ăn sáng đi."
Lý Thiên Quang lập tức kéo rèm ra, định mở miệng, nhưng Lạc Bàn nhanh hơn một bước:
"Gọi ba ba cũng không được."

"Sao anh còn mang hoa theo nữa?"
Lạc Bàn loạng choạng xuống lầu, mặt đỏ bừng, ánh mắt hơi mơ màng.
Tần Mạc cầm một bó hồng phấn mới mua, chắc là loại 9 tệ một bông ở ven đường.
"Đẹp mà, giống em, nhìn là thấy vui."
Anh nắm lấy cổ tay Lạc Bàn, nhanh chóng kéo cậu ra ngoài trường, lực mạnh đến nỗi khiến cậu suýt ngã.
Thấy vậy, anh dứt khoát cõng cậu lên, mặc cho Lạc Bàn nhiều lần nhấn mạnh mình có thể tự đi, Tần Mạc vẫn không buông tay.
"Ký túc xá cách trường khá xa, em mà chóng mặt thì có thể gục xuống nghỉ."
Đến phòng khám, bên trong đã chật kín người, tiếng ho không ngớt. Lạc Bàn lấy từ túi ra một cái khẩu trang đưa cho Tần Mạc, buồn ngủ đến không mở nổi mắt, nhưng lại chẳng còn giường trống.
Cậu đành ngồi trên một trong số ít ghế truyền dịch, đầu gật gù liên tục. Tần Mạc một tay đỡ lấy cậu, để cậu tựa vào vai mình. Lạc Bàn bị sốt đến mơ màng, nhưng lại ngoan ngoãn vô cùng.
Ba tiếng sau, gió đêm thổi qua khiến Lạc Bàn tỉnh dậy, cảm thấy mu bàn tay đau âm ỉ. Cúi đầu nhìn xuống, cậu phát hiện Tần Mạc đang ấn bông cầm máu lên vết rút kim của mình. Bàn tay anh bao bọc lấy tay cậu, nhiệt độ có chút nóng bỏng.
"Ngủ rồi à?"
Cậu vỗ nhẹ lên đầu Tần Mạc gọi anh dậy, lúc này đã gần đến giờ đóng cửa ký túc xá.
Thấy chỗ tiêm bị ấn đến tím bầm, Tần Mạc liên tục xin lỗi. Nhưng lần này, Lạc Bàn không chế giễu anh mà kéo tay anh chạy ra ngoài.
"Không về trước giờ đóng cửa là trừ điểm đó, chạy nhanh lên."
"Em không được dính gió lúc này."
"Anh còn muốn tốt nghiệp không?"
"Muốn."
"Vậy bớt lảm nhảm đi."
"Nhưng... anh năm tư rồi mà."
Năm tư học theo kiểu nuôi thả tự do, chỉ cần còn sống khỏe mạnh thì ngủ ngáy ở đâu cũng được.
"Nhưng tôi mới năm hai."
Lạc Bàn bất lực cười: "Còn phải giành học bổng nữa."
Tần Mạc nghe xong hứng chí hẳn lên, nhân lúc buổi tối ít người, anh nhanh tay bế ngang Lạc Bàn rồi phóng đi như bay, cuối cùng còn thả cậu xuống dưới ký túc xá sớm hơn mười phút.
Lạc Bàn: "...Này người anh em, anh đã từng yêu ai chưa?"
Tần Mạc tự hào đáp: "Chưa, anh ế từ trong bụng mẹ."
"Ừm, cũng phải thôi."
Tần Mạc: "Vậy em có thể yêu đương với anh không?"
"Nhưng tôi muốn sống thêm hai năm nữa."
Chết vì xấu hổ chẳng lẽ không phải là chết sao?
Tần Mạc: "Em yếu à? Anh học thể dục đấy, để anh giúp em rèn luyện nhé?"
Không có cái lỗ nào dưới đất để chui xuống cả, Lạc Bàn thất vọng tràn trề.
"Đồ ngốc."

Tần Mạc vẫn chưa chịu bỏ cuộc, thỉnh thoảng lại ghé qua hỏi han đôi câu, còn liên tục tìm cách hẹn Lạc Bàn ra ngoài, dù phần lớn đều bị từ chối.
Cứ thế hơn một tháng trôi qua, Lạc Bàn và Lý Thiên Quang mỗi người tăng thêm năm cân.
Đến mùa tốt nghiệp, Lạc Bàn cứ tưởng cuối cùng cũng thoát khỏi Tần Mạc, bèn miễn cưỡng tham gia buổi tiệc tốt nghiệp riêng của anh. Đó là lần cuối họ gặp nhau trong suốt một tháng sau đó, kể từ hôm ấy, cậu không thấy Tần Mạc nữa.
Cảm giác có chút không quen.
Lý Thiên Quang: "Cậu nghe chưa, hình như anh ấy ra nước ngoài rồi đấy."
Lạc Bàn: "Không thể nào, tôi biết trình độ tiếng Anh của anh ấy mà."
Lý Thiên Quang: "Biết đâu... là một nước khác thì sao?"
Lạc Bàn sững lại, nhìn về quầy hoa nơi Tần Mạc từng mua hoa cho mình, chớp mắt mấy lần.
Lạc Bàn: "Đi du học là không quay về nữa sao?"
Lý Thiên Quang nhướn mày, liếc vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh rồi nói tiếp: "Tôi nghe nói là... chắc không về đâu..."
Nghe vậy, Lạc Bàn lập tức lấy điện thoại ra.
"Nhưng địa chỉ IP của anh ấy vẫn chưa đổi mà."
"Vẫn chưa đến kỳ nhập học thôi."
Lạc Bàn dừng bước, bấm một dãy số.
"Anh ra nước ngoài rồi à?"
"Gửi tôi xem thư báo nhập học đi."
"Ừ, được."
Một phút sau, có người từ cửa hàng tiện lợi bên cạnh bước ra, cầm thứ gì đó trong tay rồi đưa đến trước mặt Lạc Bàn.
Giấy báo trúng tuyển chương trình thạc sĩ của Đại học Tập Thành.
Lý Thiên Quang: "...Tôi còn có tiết học tự chọn, đi trước đây."
Tần Mạc: "Học đệ, em có chịu đồng ý yêu đương với anh không? Anh không ra nước ngoài nữa."
Lạc Bàn: "Ừm, để tôi suy nghĩ đã."
Tần Mạc: "Em định suy nghĩ bao lâu?"
Lạc Bàn: "Thôi khỏi nghĩ nữa, yêu đương đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.