Hành Tinh Xám - Bồ Mễ Áo

Chương 61: Ngoại truyện 1.2




Chưa đầy một ngày, bên bờ biển xuất hiện thêm một căn nhà đá.
Khúc Thành Lâm đã nhòm ngó nguồn lương thực dưới biển từ lâu, chỉ là để tránh xung đột nên vẫn chưa dám xuống. Nhưng khi biết người ở đây là ai, anh ta  liền ôm cái cằm bị chọi đá đến bật máu mà chạy tới ngay.
Tần Mạc dĩ nhiên không muốn ai quấy rầy thế giới hai người của mình với Lạc Bàn. Dù căn nhà đá của Khúc Thành Lâm cách bọn họ hai trăm mét, anh vẫn cảm thấy quá gần.
Tần Mạc: "Không được, phải bắt bọn họ xuống phía nam thêm chút nữa."
Anh vừa nói vừa định bước lên trước, nhưng Lạc Bàn kéo lại: "Anh thôi đi, xuống nam nữa là thành ở dưới biển rồi."
"Em không thấy hai người họ ở gần quá ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống của chúng ta sao?"
"Không thấy, nhưng mỗi tối anh vận động thì ảnh hưởng em nhiều hơn đấy."
"Sao lại nói thế? Có một người chồng khỏe mạnh cường tráng như anh, em nên vui thầm mới phải."
Lạc Bàn lườm anh một cái, dựa vào khung cửa sổ gỗ của căn nhà bên biển, nhìn xa về nơi chân trời hòa vào đại dương, trong mắt phảng phất nét đăm chiêu.
Tần Mạc: "Bọn họ ở đây làm em khó chịu à? Để anh đuổi đi ngay."
"Không, đừng có kiếm chuyện."
Lạc Bàn kéo tay anh lại: "Anh nói xem, chúng ta cứ ở đây đợi chết già thật sao?"
"Chưa chắc là chết già được đâu..." Tần Mạc vừa nói vừa "phì phì" mấy tiếng, nhưng dù sao miệng anh cũng nhanh hơn não.
"Hình như ngoài yêu đương ra, chúng ta chẳng làm gì khác cả."
"Anh có chuyện hay ho cho em làm đây..."
Tần Mạc ghé sát tai Lạc Bàn, làm bộ thần bí: "Em biết kết hôn không?"
"Có nghe qua."
Cậu nhớ trên tường nhà có treo ảnh cưới của bố mẹ, sách vở cũng từng nhắc đến hai chữ này. Nhưng cậu chỉ hiểu lơ mơ, đại khái coi đó là một nghi thức, giống như việc ăn một bữa linh đình sau khi hoàn thành chuyện gì đó.
Tần Mạc: "Nếu em thấy rảnh rỗi quá, hay là chúng ta kết hôn đi."
"Sách bảo phải kết hôn trong nhà thờ, có linh mục, còn phải mặc vest và váy cưới nữa."
"Đó là cách kết hôn của người Tây, còn bên mình thì bái thiên địa, có trời có đất, có đối tượng là kết hôn được. Nếu em cảm thấy không đủ trang trọng, anh có thể may cho em một bộ vest."
"May thế nào?"
"Chuyện đó em không cần lo."
"Không cần đâu," Lạc Bàn chẳng hứng thú với việc này, "nghe phiền chết đi được."
Thấy cậu từ chối, Tần Mạc liền trừng mắt, bĩu môi, làm nũng. Anh kẹp đầu Lạc Bàn vào khuỷu tay, lấy tóc mình cọ tới cọ lui lên mặt cậu.
"Được đi mà, ông xã?"
Lạc Bàn bị tóc anh chọc đến rát cả mặt, bèn túm hai tai anh kéo ra xa một chút, rồi lách người vào khe cửa, chốt lại.
"Ấy, sao lại nhốt anh ngoài này? Lạc Nhi à—"
Tần Mạc đập cửa sổ. Lạc Bàn không tránh đi, mà đứng ngay trước cửa sổ, nhìn anh ép mặt lên kính làm ra mấy biểu cảm ngốc nghếch.
"Bên ngoài lạnh quá." Thấy Lạc Bàn không mở cửa, Tần Mạc lập tức ra vẻ đáng thương, vòng tay ôm lấy vai, hắt hơi một cái. Đúng lúc này, trời cũng rất nể tình mà nổi gió, thổi đến mức cánh cửa gỗ rung lên.
"Hắt xì——"
Bên trong vang lên một tràng lách cách. Cửa mở, Lạc Bàn kéo tay anh định lôi vào, nhưng Tần Mạc lại đứng ì ra.
Lạc Bàn: "Anh  làm gì thế? Vào nhà đi."
"Không vào, ông xã của anh bắt anh đứng phạt ngoài này."
"Em không có."
"Thế là em thừa nhận em là ông xã của anh rồi."
"Em thừa nhận," Lạc Bàn phì phì mấy tiếng nhổ đám cát bị gió thổi vào miệng, "ông xã của anh bảo anh vào nhà đây."
"Không kết hôn thì không tính."
"Đệt...!" Thấy cát ngoài bãi cứ bị gió cuốn vào nhà, Lạc Bàn bực mình: "Kết kết kết! Kết hôn tám lần cũng được!"
"Được luôn!"
Tần Mạc lập tức bế ngang người cậu lên, bước vào trong, đá cửa đóng lại, rồi chốt luôn. Trên cửa sổ treo tấm rèm chắp vá làm từ quần áo cũ. Tần Mạc kéo mạnh một cái, sau đó ném người lên giường.
Giữa chừng, Khúc Thành Lâm có định sang mượn đồ, nhưng đi tới cửa thì nghe thấy động tĩnh bên trong thì bèn dậm chân trợn mắt bỏ đi. Anh ta còn thề rằng nếu lần sau còn mò tới tìm Tần Mạc thì anh ta chính là con rùa biển!

Hôm sau.
Mặt trời vừa nhô lên khỏi mặt biển, Lạc Bàn vẫn còn đang say giấc trong căn nhà gỗ. Lò sưởi sắt giữa phòng đang cháy rực, tỏa hơi ấm dễ chịu. Trong khi đó, Tần Mạc đã mặc quần áo từ sớm, ngồi xổm trước căn nhà đá xây dở một nửa của Khúc Thành Lâm, chờ đợi từ lúc trời còn tối cho đến khi ánh mặt trời ló dạng.
"Cậu ngồi đây làm cái quái gì vậy?"
Khúc Thành Lâm đá vào mông anh một cái, vẻ mặt khó chịu.
"Tôi sợ ảnh hưởng giấc ngủ của bà xã của tôi."
Tần Mạc lật lật cuốn tạp chí trong tay, trên bìa là hình một người đàn ông mặc vest bảnh bao.
"Tôi nói chuyện với vợ anh một lát được không?"
Trong nhà, Hoa Bạch Anh đã ngồi dậy, Khúc Thành Lâm còn chưa kịp đuổi khách thì đã bị cô chặn họng trước: "Vào đi."
"Được."
Tần Mạc đẩy phắt Khúc Thành Lâm sang một bên, cầm mấy chiếc áo phông trắng và bộ kim chỉ chạy tót vào trong.
"Cậu muốn biến đống vải này thành cái này á?"
Hoa Bạch Anh nhướn mày, nghe mà thấy buồn cười: "Thật lòng mà nói, chuyện này cũng giống như muốn biến cát thành vàng vậy."
"Không làm được sao?"
"Tôi chỉ có thể bảo đảm cái hình dáng thôi, còn lại..."
Cô nhún vai. Tần Mạc lập tức gật đầu như giã tỏi: "Cô cứ nói cách làm cho tôi là được!"
"Ơ mà... cậu làm cái này để làm gì vậy?"
"Làm vest, tôi sắp kết hôn với Lạc Bàn."
"Ở đây á?"
"Đây là biển mà, lãng mạn thế còn gì."
Khúc Thành Lâm dựa vào cửa, đảo mắt một vòng, không biết đang tính toán gì trong lòng.

Từ hôm đó, Lạc Bàn ngủ nhiều hơn hẳn, mỗi lần thức dậy đều thấy Tần Mạc quay lưng về phía mình, loay hoay làm gì đó đầy bí ẩn, che che giấu giấu không cho cậu nhìn.
Cậu cũng thường xuyên thấy Tần Mạc và Khúc Thành Lâm túm tụm trên bãi đá bên bờ biển, cứ như đang bàn bạc chuyện cơ mật, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn, để lại cậu và Hoa Bạch Anh bốn mắt nhìn nhau.
Thực tế là—
Khúc Thành Lâm: "Hình như tôi khâu thừa một cái tay áo cho vợ tôi rồi."
Tần Mạc: "Tháo ra đi chứ sao."
Khúc Thành Lâm: "Tháo ra thì nó thành một lỗ to tướng mất."
Tần Mạc: "Không sao, cùng lắm là bị ăn đòn một trận thôi."

Cuối cùng, một tuần sau, vào một buổi trưa đầy nắng, Tần Mạc kiêu ngạo mang theo "tác phẩm" của mình đến bên giường Lạc Bàn.
Lúc cậu vừa trở mình sắp tỉnh, Tần Mạc nhanh như chớp quỳ một chân xuống đất.
Nhưng Lạc Bàn chỉ trở mình một cái, rồi lại ngủ tiếp.
"Lạc Nhi à~~"
Anh lay lay vai cậu, còn ghé sát bên tai hôn mấy cái.
"Dậy đi, kết hôn nào."
Lạc Bàn lẩm bẩm: "Nghe rồi."
"Nghe rồi thì mau dậy đi chứ?"
"Đừng vội."
Lạc Bàn len lén lấy ra một thứ từ đầu giường, đưa cho anh bằng ánh mắt đầy bí ẩn.
Đó là một con dao được ghép từ vỏ sò mài nhẵn và đá, nhìn qua thì không biết có dùng được không, nhưng chắc chắn là tốn không ít công sức.
Lạc Bàn: "Tân hôn vui vẻ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.