Lá thư xin được cùng nhau tổ chức cuộc thi đấu tay đôi đã được gửi đi, và hiệu trưởng Dumbledore đã phê duyệt.
Thời gian bắt đầu được quyết định ở tuần năm, cũng chính là ba ngày sau.
Mà trước khi diễn ra, sự mong chờ của của các học sinh chỉ có thể chờ đợi. Trong đó các fan nữ của Lockhart và học sinh nhà Slytherin là chủ yếu.
Buổi tối hôm nay cũng như bao ngày.
Potter nhỏ theo thói quen hay ngồi ở hầm chủ nhiệm Slytherin, xử lý đống dược liệu mới đến.
Dường như mỗi tối cậu đều đến đây, thái độ cũng dần trở nên thản nhiên tự đắc. Đã biết lấy dược liệu từ đâu, ghế dựa ở chỗ nào trong hầm, găng tay chuyên dụng cùng khăn lông đặt ở chỗ nào.
Sự quen thuộc này giống như không phải cậu bị phạt, mà thật sự như cậu tự ở trong hầm xử lý dược liệu.
Snape ngồi sau bàn làm việc to lớn, ánh mắt không đổi đánh giá kỹ càng thằng nhóc này.
...... Để mà nói, từ lúc bắt đầu thằng nhóc Potter đã rất quen thuộc với hầm của hắn. Đây là điều không thể che giấu.
Vậy nên trong tương lai, mối quan hệ giữa Potter và hắn đã đến mức nào?
'Vẫn luôn ở bên nhau' mà hắn nghĩ là nghĩa đó đúng không?
Nếu thế thì thái độ hiện tại của hắn thật sự không làm tổn thương Potter sao?
Nhưng nếu hắn thay đổi thái độ...... Thì có phải quá nhanh không?
Snape phiền não nắm chặt bút lông chim nữa ngày, không tiếp tục chấm tiểu luận, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
"Giáo sư Snape --- nếu người mệt rồi thì người nghỉ ngơi trước đi."
Thằng nhóc Potter đột nhiên nói nhưng không ngẩng đầu lên: "Bây giờ cũng không có chuyện gì quan trọng, cứ dùng độc dược để vực dậy tinh thần thì không tốt."
"Không cần."
Snape lập tức hồi thần, trầm giọng trả lời. Hắn tiếp tục dùng bút lông chim phê bài luận trên tấm da dê.
--- Potter lại quan tâm hắn, hơn nữa Potter còn biết hắn dùng độc dược để nâng cao tinh thần.
Ngòi bút Snape dừng lại đôi chút, biểu tình hòa hoãn phê lên bài luận một chữ A. [Mint: Sơ lược về điểm số: O = Xuất sắc (Oustanding), E = Giỏi quá kì vọng (Exceeds Expectations), A = Chấp nhận được (Acceptable), P = Dở (Poor), D = Tệ (Dreadful), T = Bết (Troll)]
Căn hầm lại trở nên yên tĩnh.
Tiếng bút lướt trên giấy lần nữa vang lên, cùng với tiếng răng rắc hỗn hợp do xử lý dược liệu, hết sức hài hòa.
......
Ngay khi Harry rũ mí mắt, dường như cảm thấy có người nhìn cậu một cái.
Cậu nghi hoặc ngẩng đầu, thấy Snape vẫn đang ngồi trên bàn làm việc tập trung tinh thần phê tiểu luận, thần sắc cực kỳ chuyên chú nghiêm túc.
...... Cậu cảm giác sai sao?
Harry hơi nhíu mày, khó hiểu nghĩ, vẫn rũ mí mắt, tiếp tục đặt tầm mắt váo đống dược liệu, nhanh chóng xử lý.
Bên này, Snape - có tật giật mình – mới lặng lẽ thở ra một hơi, ánh mắt u trầm trở nên suy tư.
Chuyện này hắn đã để ý từ trước, chỉ là hắn không dám hạ quyết tâm đi chứng minh......
"...... Giáo sư Snape?"
Harry lại không nghe được tiếng va chạm đầu bút, vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp tầm mắt trống rỗng của Snape, tựa như có chút hoảng hốt.
Dáng vẻ này của hắn không thường thấy.
Harry lo lắng nhíu mày, không vui khuyên nhủ: "Người mệt thì nghỉ đi, đừng cố quá. Con sẽ nhanh chòng xử lý chỗ này rồi về."
Harry nhìn thấy Snape vẫn không nói lời nào, lập tức tỉnh ngộ, sửa lại: "Xin lỗi, con quên mất...... Giáo sư Snape, bây giờ con về liền, ngày mai con chắc chắn sẽ xử lý xong đống này."
"Chậm đã, Potter"
Trong lòng Snape lung chuyển một hồi, vội vàng chặn lời: "Trong thời gian ta nghỉ ngơi trò có thể tiếp tục ở đây."
Hắn bỗng nhiên xụ mặt, lại khô khốc bổ sung một câu: "Cũng không cần phải xử lý gấp dược liệu."
"......Dạ."
Harry có chút ngây người.
Snape gắt gao nắm lấy áo choàng và đua phép, hạ quyết tâm, lúc này mới âm trầm đứng lên, đi về hướng phòng ngủ trong hầm.
Ngay khi hắn đóng cánh cửa phòng ngủ, dang vẻ trấn định đột ngột tan rã.
Snape lập tức xoay người rút đũa phép ra, trong màn đêm thấp giọng gấp gáp niệm một câu:
"--- Expecto Patronum!" (Bùa hộ mệnh)
Đầu đũa phép tỏa ra luồng ánh sáng màu bạc, hơn nữa càng ngày càng sáng, như đang miêu tả thứ gì đo rất sinh động.
Snape khẩn trương nắm chặt đũa phép, lẳng lặng nhìn theo.
Hắn biết trong tình huống bình thường, tiếp theo từ đũa phép sẽ nhảy ra một con hươu cái màu bạc mạnh mẽ, đó là Thần Hộ Mệnh của hắn.
Một hình ảnh hắn hết sức quen thuộc, tưởng chừng vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Nhưng vái giây sau, đầu đũa phép vẫn chỉ tỏa ra một làn sương bạc...... Không có con hươu cái ấy, cũng không có bất kỳ hình tượng gì.
"Quả nhiên thay đổi rồi sao?" Thanh âm Snape trầm đến mức không thể nghe, lẩm bẩm.
Trước thời điểm sự kiện Tom Riddle, hắn đã mơ hồ cảm thấy Thần Hộ Mệnh của hắn có chút khác thường, nên khi Albus dò hỏi suy nghĩ hắn, hắn chỉ bảo sẽ tiếp tục bảo vệ Potter, mà không giải phóng Thần Hộ Mệnh để chứng minh nội tâm bản thân.
"Không phải Lily, cũng không phải Potter, đó là cái gì?"
Trong màn đêm tăm tối, Snape nhìn say đắm làn sương bạc không hình dạng.
Làn sương ấy càng ngày càng lớn, vây xung quanh hắn, xua tan đi sự tối tăm trong phòng.
Trong nhất thời, Snape như đang ở trên một đỉnh núi cao tràn ngập mây mù, không thấy rõ bất kỳ điều gì. Vẫn không có điều gì xảy ra.
Sắc mặt Snape âm trầm, buông đũa phép xuống.
Làn sương lập tức tiêu tan trong nháy mắt.
"Xem ra chưa đến lúc." Snape có chút không vui cất đũa phép, mở cửa phòng ngủ bước ra ngoài.
Ánh đèn sáng ngời trong hầm lập tức tràn ngập trong mắt hắn, hình ảnh Harry Potter xuất hiện trước mắt.
Tâm tình Snape đột nhiên trở nên tốt hơn.
--- ít nhất Thần Hộ Mệnh của hắn không trực tiếp biến thành hình tượng hươu cái.
Điều này đã dủ tốt rồi, không phái sao?
----------------