Hoa Hồng Tiên Sinh - Mịch Nha Tử

Chương 59: QUYỂN 3:DÙ ANH Ở NƠI NÀO, ANH ĐỀU SẼ YÊU EM - Chương 59:Anh nghĩ anh thật sự yêu em




Sau Tết, vốn dĩ tiên sinh có lịch quay lại Pháp, nhưng anh nhờ trợ lý Lâm sắp xếp chuyện ở châu Âu, dời lịch trình lại, dành ra mấy ngày ở bên cạnh Đông Văn Li.

Vì chuyện này, trợ lý Lâm đã tới lui trang viên mấy lần, lần nào cũng mang theo chiếc laptop vừa dày vừa nặng, dáng vẻ vội vội vàng vàng, anh ta sẽ ngồi trong phòng họp nhỏ bên cạnh phòng làm việc suốt buổi chiều.

Đông Văn Li biết anh rất bận, vậy là cô quay lại trường sớm hơn một chút. Lúc cô báo tin này với anh, anh đang mắc kẹt trong đống tài liệu kia, vừa nhíu mày vừa ký tên.

Nghe cô nói như vậy, anh bảo cô đến gần, vươn tay ôm cô ngồi lên đùi anh, đặt bút xuống, ngồi trước đống tài liệu dày cộp hỏi cô: “Sao thế, anh không ở bên cạnh em, em thấy không vui à?”

“Không có.” Đông Văn Li lắc đầu, “Tiên sinh, em còn phải mở cửa tiệm hoa, em không thể rời đi quá lâu được.”

“Không phải đã có người trông chừng tiệm hoa cho em sao?”

“Tiểu Điêu quản lý việc bán lẻ trong tiệm, nhưng bán lẻ không sinh lời, chỉ có thể giải quyết chi phí trong tiệm, cắm hoa trong các sự kiện mới có lời, hiện tại Tiểu Điêu không thể tự mình làm những việc đó được.”

Ánh mắt của anh hơi dao động, hình như là đang nghĩ ngợi: “Nói đến sự kiện, anh sẽ giới thiệu cho em mấy người bạn làm sự kiện ở Hà Nội, họ làm đủ loại hội nghị, còn có đám tiệc, nếu như em muốn giết thời gian thì đi tìm bọn họ, tiền thù lao cũng cao, bọn họ đều là con nhà giàu không biết khổ, em cười đùa với bọn họ cũng không thành vấn đề.”

Đông Văn Li trách anh: “Sao anh lại nói người khác như vậy, em là thương nhân có trách nhiệm, kiếm cơm dựa trên tay nghề, ra giá cũng hợp lý.”

“Em dẫn Finger theo đi.”

“Em dẫn Finger theo làm gì?”

“Từ lúc xảy ra chuyện ở nhà họ Hoàng, thằng nhóc này cứ buồn bực không vui, luôn cảm thấy cậu ấy bảo vệ em không tốt.”

“Đều tại anh hết, phê bình anh ấy làm gì, lúc đó địa vị của nhà họ Hoàng trong Phòng Thương mại rất đặc biệt, anh không có mặt ở Sài Gòn, Tiểu F còn làm gì được nữa, anh ấy đâu thể lao vào đánh nhau được.”

“Tại anh hết.” Anh cười, không tranh cãi với cô, “Em đưa cậu ấy đi Hà Nội đi, đừng để cậu ấy khóc lóc trước mặt anh nữa, sau này cứ để cậu ấy làm hết công việc chân tay trong tiệm của em.”

“Vậy em có cần phải trả lương cho anh ấy không?” Đông Văn Li quay đầu, chớp mắt.

“Anh sẽ tăng lương cho cậu ấy.”

“Anh hào phóng quá.”

Anh nhướng mày: “Là ai đã nói anh góp tình nghĩa vào tiệm hoa nhỏ đó. Chỉ là không bằng ở Sài Gòn, nếu nó ở Sài Gòn…”

“Nếu nó ở Sài Gòn, những người dưới quyền của anh sẽ lao vào tiệm của em, mọi người ở Sài Gòn đều sẽ ao ước được đến tiệm của em mua hoa.” Đông Văn Li lại nói tiếp.

“Cho nên em thấy đấy.” Anh chạm vào mũi cô một cái, “A Li nhà mình chỉ dựa vào bản thân.”

“Cũng không hoàn toàn đúng.” Đông Văn Li lắc đầu, “Có đôi khi em cũng dựa vào anh.”

“Hửm?” Anh hơi bất ngờ, “Hôm nay dễ chịu vậy sao?”

Cô bĩu môi.

Anh hỏi cô, “Tuần sau em sẽ quay lại Sài Gòn chứ?”

Đông Văn Li lắc đầu: “Tuần sau không được, em phải quay lại trường sớm để nộp tài liệu đã dịch cho giáo viên, sau khi giáo viên chỉnh sửa một lần, em còn phải chỉnh sửa thêm một lần nữa.”

“Vậy hai tuần nữa.”

“Hai tuần nữa, Hội Phụ nữ trường em sẽ tổ chức một buổi gặp mặt, cần người cắm hoa, em đã nhận lời hỗ trợ câu lạc bộ cắm hoa rồi.”

“Em bận rộn quá.” Anh dời bàn tay đang xoa đỉnh đầu cô xuống gáy cô, vuốt v3, “Vậy khi nào mới tiếp tục học Muay Thái?”

Nói đến học Muay Thái, Đông Văn Li tưởng ngày đó anh chỉ thuận miệng nói ra, không ngờ anh thật sự đưa cô đi học.

Trong buổi kiểm tra đầu tiên, cô đeo đồ bảo hộ mà vẫn bị đánh tơi bời.

Cô nằm trên giường, yếu ớt gọi cho Nguyễn Yên, cô nói trước đây luôn nghe Yên Yên nói Ken rất vất vả, bây giờ cô đã có thể đồng cảm.

Nguyễn Yên cũng biết một số chiêu thức đánh nhau phòng thân, Đông Văn Li hỏi có phải lúc mới học, cô ấy cũng cảm thấy như thế này, cảm giác thân thể không còn thuộc về mình.

Nguyễn Yên chê cười cô, nói đã ra đường đánh nhau từ nhỏ tới lớn, thân thể đã hóa thành mình đồng da sắt từ lâu, không giống cô đâu.

Đông Văn Li không tin, lại đi hỏi Finger, Finger biểu diễn động tác lên gối, xoay người, lật cùi chỏ, Đông Văn Li vỗ tay giống hệt như hải cẩu, Finger lại nói bấy nhiêu đó chưa đủ chiến đấu với tiên sinh trên sàn đấu.

Đông Văn Li chỉ biết tiên sinh luyện tập Muay Thái, nhưng chưa từng thấy anh thực hành, cô nghĩ lúc nào anh cũng có vệ sĩ vây quanh, có lẽ anh cũng không giỏi lắm, nhưng Finger nói một mình anh ta thì không thể đánh lại tiên sinh…

Đông Văn Li buồn rầu nghĩ, hóa ra chỉ có mình không biết đánh mà thôi.

Nhưng học Muay Thái là một thử thách rất lớn đối với cơ thể có vẻ mạnh mẽ mà thật ra lại vô cùng yếu ớt của cô.

Mà chưa kể, giáo viên xem chuyện tiên sinh đích thân dẫn cô đến đó là một chuyện vô cùng hệ trọng, huấn luyện viên cá nhân đều tăng thêm giờ học cho cô, cô không cách nào lười biếng được, giáo viên luôn báo cáo “tiến độ học tập” với anh.

Nghĩ đến chuyện này, Đông Văn Li lại tựa đầu lên vai anh, giọng nói mềm mại như đang làm nũng: “Tiên sinh, em không học Muay Thái nữa, có được không?”

“Sao lại không học nữa, giáo viên nói A Li có tài mà.”

“Giáo viên nào thu tiền mà không nói học trò có tài trước mặt phụ huynh?” Cô yếu ớt nói, “Chỉ là trấn an anh thôi.”

“Hửm?” Giọng nói của cô nhỏ xíu, anh không nghe rõ, vậy là anh hỏi lại, “Cái gì?”

Đông Văn Li lắc đầu: “Không có gì.”

“Nhưng em thật sự mệt lắm.” Cô thật thà nói, “Em không học có được không?”

“Đó là vì em mới bắt đầu học thôi, giáo viên vẫn đang rèn luyện cho em cách sử dụng cơ bắp, sau khi biết cách sử dụng cơ bắp thì sẽ không khó như vậy nữa.”

“Thật sao?” Đông Văn Li không tin lắm.

“Anh lừa em làm gì?” Anh chạm vào cằm cô, “Trước là để khỏe mạnh, sau là để phòng thân, thói đời không tốt, thà không dùng còn hơn không biết cách dùng.”

Đông Văn Li buồn rầu: “Không học không được sao?”

“Phải học.” Anh không cho cô nói tới nói lui.

“Được rồi, em học, nhưng em không thường xuyên quay lại Sài Gòn, cho nên anh không được hối thúc em, em học từ từ.”

“Được rồi, chỉ cần em không cố tình lười biếng, anh sẽ không hối thúc em.” Anh buông bàn tay đang xoa mặt cô.

Cô lại hơi nghiêng đầu về phía trước, mập mờ nói: “Tiên sinh, em nghe nói anh rất giỏi Muay Thái.”

“Muốn so tài à?” Anh nhìn cô.

Cô thật sự không muốn đánh nhau với anh, chỉ muốn xem thôi, Tiểu F nói anh tài giỏi như vậy, không chừng chỉ là khoác lác để cô tưởng có mình cô là đánh không giỏi.

“Giỏi à, giỏi chỗ nào?” Cô muốn xem ngay.

“Khi nào em đánh thắng giáo viên của em thì mới có thể đánh lại anh.” Anh vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào mắt cô.

Cái gì?

“Xem thường người khác.” Cô đứng lên, định rời đi.

“Đứng lại ——” Anh đưa tay kéo cô.

Đông Văn Li bực bội hất tay hai lần, nhưng không thể thoát ra, một giây sau đã bị anh bế lên, anh đi thẳng vào phòng làm việc.

“Dịch Thính Sanh, thả em xuống.”

“Không phải em muốn so tài cao thấp à?” Anh bước vào phòng, đá cánh cửa đóng lại.

Cô bị ném xuống, chỉ biết viện cớ: “Không…không làm việc sao?”

“Làm em trước.”

“Anh…”

Mấy lời tức giận còn chưa kịp phát ra đã bị nụ hôn của anh chặn lại.

Nụ hôn kia đi từ nồng nhiệt sang lưu luyến, sau đó lại hóa thành xúc cảm dịu dàng.

Cô bị anh châm ngòi, sau đó lại nghe thấy giọng nói hơi kiềm chế của anh, mang theo lời khẩn cầu dịu dàng, còn điểm thêm thâm tình mà cô chưa từng nhìn thấy:

“A Li, về sớm một chút, nhé?”

*

Chuyện ở châu Âu không thể kéo dài thêm được nữa, tiên sinh chỉ có thể lên đường cùng ngày với Đông Văn Li, hai chiếc xe chạy về hai hướng.

Thời gian không gấp gáp, cô không đi máy bay. Tài xế đưa cô và Lai Phúc quay lại căn nhà nhỏ ở Hà Nội, Đông Văn Li dỡ từng món đồ trong vali, sau đó lại lấy chiếc chăn trong phòng ra phơi nắng.

Cô đến trường nộp tài liệu đã dịch cho cô Ứng. Cô Ứng xem qua một lượt, chỉ giúp cô sửa mấy thuật ngữ liên quan đến lĩnh vực kiến trúc, sau đó nhận lấy bản dịch của cô, hình như là rất hài lòng với thành quả mà cô làm ra. Trước khi Đông Văn Li rời đi, cô Ứng giữ cô lại, hỏi cô đã nghĩ đến công việc tương lai hay chưa, cô viết rất tốt, có thể thử biên dịch văn học nước ngoài.

Đông Văn Li nói cảm ơn, cũng định về nhà suy nghĩ kỹ càng về lời khuyên của cô Ứng.

Sau khi Đông Văn Li trở lại, việc làm ăn trong tiệm hoa càng ngày càng bận rộn, Tết qua đi, cô sắp phải quay lại trường, còn phải mở cửa tiệm, một đàn chị đã tốt nghiệp trong câu lạc bộ cắm hoa vừa giới thiệu cho cô hai đơn hàng.

Đông Văn Li dẫn Tiểu Điêu đi khắp hang cùng ngõ hẻm, cũng may tiên sinh bảo cô đưa Tiểu F đi cùng, chẳng hạn như khi cô cần làm việc chân tay nặng nhọc như khuân vác tủ kệ, ít nhất cũng không chỉ có hai cô gái ra sức lôi kéo.

Mọi chuyện xong xuôi, Đông Văn Li mời họ đến nhà ăn lẩu.

Mùa xuân sắp đến, mấy ngày này, Lai Phúc cực kỳ lười biếng, nó uể oải nằm một góc.

Đông Văn Li đá nó: “Lát nữa chị Yên Yên của mày đến đây, thấy mày như thế này, chị ấy sẽ mắng mày lười biếng cho xem.”

Lai Phúc trở mình, ngủ tiếp.

Tết này, Nguyễn Yên về nhà Ken gặp mặt phụ huynh, ba mẹ của Ken cũng không ở Hà Nội, Yên Yên nói hình như họ chuyển đến một khu phố nhỏ tại đây sau khi được điều động công tác, gặp mặt xong, họ cũng nhanh chóng quay lại Hà Nội.

Đông Văn Li đề xuất buổi tối ăn lẩu Việt Nam, còn gọi Tiểu Điêu và Finger đến ăn cùng.

Cô đã nói trước với Finger, vừa nhìn thấy Yên Yên, anh ta phải xin lỗi ngay lập tức.

Buổi chiều, Tiểu Điêu đến trước.

Cô bé thật thà mang một đống nấm mỡ đến, nói là bà ngoại lên núi hái được.

Finger đến rồi cũng chỉ có thể đứng trong sân nhà ngập nắng, anh ta quá cao, căn nhà lại hơi chật chội.

Người cuối cùng đến nhà là Nguyễn Yên, cô ấy lắc lắc thùng bia, đứng từ xa gọi to: “A Li, ra đây giúp chị.”

Đông Văn Li đang rửa nấm, không tiện giúp đỡ cô ấy, vậy là cô bảo Finger đang đứng trong sân đi ra giúp.

Nguyễn Yên đang ôm một thùng bia, ngậm cỏ đuôi cáo trong miệng, thấy Finger đi ra, cô ấy đặt thùng bia xuống ngay tại chỗ, không thèm nhả cỏ đuôi cáo ra mà đã giơ hai chai bia, hung hăng chỉ vào Finger: “Muốn cái gì, muốn đánh nhau nữa à?”

“Cô Nguyễn Yên, cô hiểu lầm rồi, vì hành động của tôi lần trước, tôi chân thành xin lỗi cô.”

Nguyễn Yên đặt chai bia xuống, nhưng vẫn đứng đó, sắc mặt không vui: “Xin lỗi là xong sao?”

Finger ngây người, chân thành nói: “Cô có cần tôi bồi thường không?”

Finger lập tức đến gần cô ấy, xách thùng bia bằng một tay.

Nguyễn Yên nhìn tay của anh ta, thấy thiếu một ngón tay, vậy là cô ấy hỏi: “Tay của anh sao thế?”

“Hả?” Finger nhìn xuống bàn tay của mình, “Tôi dùng chi giả, cô Nguyễn Yên.”

Cô ấy “ồ” một tiếng, sau đó ngước mắt, “Ngầu đấy.”

“Cảm ơn.” Anh ta bước vào sân trước.

Lúc này, Nguyễn Yên mới đi theo sau.

Lai Phúc đang ngủ ngon lành trong góc nhà, Nguyễn Yên vừa bước vào, nó chạy ào lên lầu như còi báo động kêu lên đúng lúc.

“Chạy cái gì, Lai Phúc, thấy ma à?” Nguyễn Yên đứng sau lưng nó, khó hiểu.

“Chị Nguyễn Yên.” Tiểu Điêu cầm rau củ vừa rửa trong bếp ra, thấy Nguyễn Yên, cô ấy lịch sự chào hỏi.

Trước đó, hai người họ đã gặp nhau, lúc Đông Văn Li phỏng vấn để tuyển nhân viên, Nguyễn Yên còn góp ý cho cô, nói Tiểu Điêu thật thà, tay chân nhanh nhẹn.

“Xin chào, Tiểu Điêu.” Nguyễn Yên cũng cười đáp lại, “A Li đâu?”

“Em ở trong bếp ——” Đông Văn Li đứng trong bếp nói to.

Nguyễn Yên đi đến nhà bếp.

Nhà bếp của Đông Văn Li rất nhỏ, cô đứng trong đó rồi thì Lai Phúc cũng không cách nào chen chân vào được, Nguyễn Yên chỉ có thể tựa vào mặt tường bên cạnh, thấy cô chuẩn bị rất nhiều thức ăn, cô ấy khuyên nhủ: “Làm ít thôi, A Li, chỉ có bốn người chúng ta, không ăn nhiều đến vậy đâu.”

“Ken không đến sao?” Đông Văn Li quay đầu hỏi Nguyễn Yên, “Không phải đã nói anh ấy cũng đến sao, lại đi thi đấu nữa rồi à?”

“Chị thấy cậu ấy phiền phức, vận động viên kiêng nhiều món, không ăn được cái gì, làm chúng ta mất vui.”

“Đến tâm sự cũng được, lâu rồi em chưa gặp anh ấy, lần này chị theo anh ấy về nhà gặp ba mẹ sao rồi?”

Nguyễn Yên xoa xoa cánh tay của mình, nhẹ nhàng lảng sang chủ đề khác: “Cũng vậy thôi, còn không bằng ở lại Sài Gòn với em, chị bỏ lỡ trò vui rồi, nếu chị ở đó, chị đã nhốt em trong tầng hầm một ngày một đêm rồi, không có bản lĩnh.”

“Sao chị lại nhắc đến chuyện này?”

“Vụ bê bối của em đáng bị chị nhắc lại cả đời. Nhưng tiên sinh nói đúng, em phải học mấy thế võ phòng thân, thế giới bên ngoài rất hỗn loạn.”

“Anh ấy bảo Tiểu F ra Hà Nội bảo vệ em.”

“Là cái tên thô lỗ bên ngoài đấy à?” Nguyễn Yên hất cằm, “Có phải tiên sinh nhìn lầm người rồi không?”

“Đừng nói như vậy, Yên Yên, Tiểu F rất tài giỏi.” Đông Văn Li rửa xong nguyên liệu cuối cùng, lại quay đầu nhìn Nguyễn Yên đang đứng bên cửa, sắc mặt hơi thay đổi.

“Yên Yên, sao chị gầy thế?”

“Thật sao?” Nguyễn Yên dời mắt, thuận theo ánh mắt của cô, nhìn từ đầu đến chân.

“Thật.” Đông Văn Li nhìn xuống tay của cô ấy, thấy cô ấy đã tẩy đi lớp sơn móng tay màu đen, Đông Văn Li còn kinh ngạc hơn, “Sao chị lại tẩy sơn móng tay đi rồi?”

Trước đây cô ấy làm ở nhà hàng Pháp, quản lý có nói thế nào, cô ấy cũng không bao giờ tẩy sơn móng tay đi.

Lần trước cô ấy còn sơn lại móng tay trong sân nhà của Đông Văn Li. Móng tay màu đen phản chiếu ánh sáng trắng chói mắt. Cô ấy nói mình chơi guitar và bass nên không thể nuôi móng tay dài, nếu đến cả sơn móng tay mà cũng không được dùng, không phải như vậy là gây tổn thất đến tín ngưỡng của người tiên phong như cô ấy hay sao?

Mặc dù Đông Văn Li không hiểu tại sao sơn móng tay lại gắn liền với một điều quan trọng như tín ngưỡng, nhưng cô luôn tôn trọng ý tưởng và thẩm mỹ của Yên Yên.

Chỉ là nhiều năm như vậy, cô chưa từng nhìn thấy Nguyễn Yên tẩy sơn móng tay, cô ấy luôn nói màu đen là màu may mắn của cô ấy, là màu sắc cao cấp nhất trên thế giới.

“À, tróc rồi, chị sợ phiền nên tẩy đi.” Nguyễn Yên buông tay xuống, lẳng lặng nhét tay vào túi quần ống loe của mình, “Lần sau sơn lại cũng được. Rốt cuộc em nấu đến đâu rồi, có thể ăn được chưa, chị chết đói rồi.”

Cô ấy đi đến kéo Đông Văn Li ra ngoài.

Đông Văn Li còn muốn hỏi, nhưng Tiểu Điêu và Tiểu F đều đang đứng ngoài phòng khách.

Vậy là cô nhờ họ chuyển bàn ra sân.

Lẩu Việt Nam có vị chua cay, rất hấp dẫn.

Sau khi mấy chai bia chạm vào nhau, nồi lẩu bắt đầu bốc khói.

Nguyễn Yên thích ăn gia vị mạnh, nước chấm có rất nhiều ớt và sả, cô ấy chấm nấm mỡ vào đó, lại khen ngợi không ngừng: “Ngon quá, ngon quá, Tiểu Điêu, quê của em ở đâu, chị nhất định sẽ về quê của em, hái hết nấm trên núi, chị sẽ ăn mỗi ngày, ăn cả năm.”

Tửu lượng của Tiểu Điêu không cao, da mặt đỏ lên, cô ấy nói: “Chỉ là nấm bình thường, mọc trên một ngọn núi bình thường.”

Nguyễn Yên nói, vì mớ nấm này, cô ấy còn muốn viết nên một bài ca.

Mọi người bật cười.

Tiểu F cầm đũa, anh ta nghiêm túc hỏi, giống như vừa có phát hiện mới: “Cô Nguyễn Yên có thể viết nhạc sao?”

Nguyễn Yên liếc anh ta, ném đôi đũa trên chén của anh ta lên bàn, sau đó lại ném chiếc muỗng sạch vào chén của anh ta: “Bà đây còn có thể bay, dọa anh sợ chết.”

Finger thấy đôi đũa trên chén bị cô ấy đổi thành muỗng.

Thật ra anh ta có thể dùng đũa, nhưng vì thiếu một ngón tay, cho nên dùng muỗng sẽ tiện hơn.

Vậy là anh ta cầm muỗng, gật đầu, chân thành ca ngợi: “Cô thật tuyệt vời.”

“Tôi không dám nhận.” Cô ấy đảo mắt với anh ta, lấy một chai bia từ trong thùng bia, mở nắp, tự rót vào ly mình, sau đó nâng lên, khuấy động bầu không khí, “Uống nào, cạn ly.”

“A Li, A Li, cá của em đâu?” Cô ấy tập trung phê bình Đông Văn Li.

“Này, này.” Đông Văn Li cầm chai đứng dậy, “Uống nào, chúng ta cạn ly.”

“Cầu cho chúng ta ——” Nguyễn Yên định nói ra lời cầu nguyện, nhưng sau đó lại nhớ ra mình không biết nguyện vọng của mọi người là gì, vậy là cô ấy đặt ly xuống, “Hay là thế này, mỗi người nói ra một điều ước, nói một điều, uống một chai, nguyện vọng sẽ thành hiện thực, thế nào?”

Finger hỏi: “Có căn cứ khoa học không, cô Nguyễn Yên.”

Nguyễn Yên chịu thua con người toàn cơ bắp, không có tình cảm như anh ta: “Bà đây quyết định, bà đây là trời, là đất, là khoa học, anh hiểu chưa?”

“Hiểu.” Finger nghĩ ngợi một lát, lại lấy ra mấy chai bia.

“Em làm trước, em làm trước!” Tiểu Điêu xung phong, cô ấy uống rượu vào thì càng dạn dĩ hơn, da mặt cô ấy ửng đỏ, còn nói nhiều hơn, “Em hy vọng có một ngày, em học được toàn bộ tinh hoa của chị A Li, sau đó em mở một tiệm hoa, như vậy thì bà ngoại em sẽ không phải lên núi hái nấm, mẹ em sẽ không ép em kết hôn sớm!”

Nói xong, cô ấy uống ừng ực hết chai bia.

“Vỗ tay!”

Tiếng vỗ tay vang lên.

“Tiếp!” Nguyễn Yên xoay chai bia rỗng, tìm người tiếp theo.

Chai bia xoay về phía Finger, anh ta đứng lên, không biết nói gì.

“Anh không có nguyện vọng gì sao?” Nguyễn Yên nhíu mày, mất kiên nhẫn.

Finger lắc đầu.

“Sao lại không có nguyện vọng, không có việc gì mà anh muốn làm sao?”

Finger nghĩ ngợi một lát, lại thật thà nói: “Tiên sinh nói tôi phải bảo vệ cô A Li thật tốt.”

“Còn anh thì sao?”

Anh ta vẫn lắc đầu.

“Anh không có việc gì muốn làm sao?” Nguyễn Yên khó hiểu, đầu óc của cô ấy tràn ngập những việc mà cô ấy muốn làm, thậm chí còn bị những ý nghĩ trong đầu mình quấy phá, nhưng anh ta lại không có chuyện gì muốn làm, không thể nào.

Làm người sao lại không có khát khao nào được?

Không có khát khao thì cuộc sống còn có ý nghĩa gì chứ?

Nguyễn Yên vẫn muốn tranh cãi, nhưng bị Đông Văn Li kéo lại, cô xoay chai bia, cuối cùng chai bia chỉ về phía Nguyễn Yên.

Đông Văn Li vỗ tay: “Đến lượt chị, Yên Yên.”

Cô nói xong, hình như còn nghĩ ngợi gì đó, sau đó lại giữ chặt Nguyễn Yên: “Khoan đã, chị đừng nói, em đoán nhất định là Yên Yên nhà mình muốn trở thành ngôi sao Rock n’ Roll, nổi tiếng toàn thế giới!”

Nguyễn Yên nhướng mày: “Ước mơ lớn đấy, nhưng nguyện vọng của chị thì không lớn đến vậy, chị chỉ hy vọng có thể viết bài hát tiếp theo cho ban nhạc thật thuận lợi, tháng này được nhận ba cơ hội biểu diễn, đừng để ban nhạc mà bọn chị vất vả lập nên phải tan rã.”

Nói xong, cô ấy còn chắp tay trước ngực, hướng lên trời mà lạy một cái: “A Di Đà Phật.”

Cô ấy hiếm khi thành kính thế này, dáng vẻ rất khác với bộ quần áo đính đầy đinh tán của cô ấy.

“Đến lượt em, A Li.”

Mọi người nhìn Đông Văn Li chằm chằm.

“Nguyện vọng của em là gì?”

“Em biết, em biết.” Tiểu Điêu chen ngang, “Em đã từng nghe chị A Li nói rồi, em biết nguyện vọng của chị ấy là gì.”

Dáng vẻ của Nguyễn Yên trông như trong lòng đã hiểu rõ: “Vậy em nói đi.”

“Đương nhiên là ——”

Nguyễn Yên và Tiểu Điêu đồng thanh nói: “Trở về quê hương!”

Nói xong, mọi người kéo Đông Văn Li nhảy nhót tung tăng quanh bàn ăn, giống như vừa phát hiện ra bất ngờ to lớn.

 “Trở về quê hương!”

“Trở về quê hương!”

“Trở về quê hương!”

Giữa tiếng nói cười ồn ào náo nhiệt, Đông Văn Li giao phó toàn bộ suy nghĩ của mình cho men rượu.

Họ uống rất nhiều, vui vẻ nói cười trong một ngày hiếm hoi tụ tập cùng nhau.

Uống một hồi, hai mắt Tiểu Điêu ửng đỏ, cô ấy yếu ớt nói, nếu có một ngày chị A Li quay về Trung Quốc, cả đời này họ sẽ không bao giờ gặp nhau nữa phải không.

Nguyễn Yên vòng tay qua cổ Tiểu Điêu, nói: “Em gái, đừng luyến tiếc, chị gái nói cho em nghe, chia xa là nguồn cảm hứng cho mọi sự sáng tạo trong cuộc đời, đừng đau buồn.”

“Nhưng rất khó tìm được một người mình thích để làm bạn trong đời.” Tiểu Điêu bắt đầu khóc.

Nguyễn Yên: “Phải có bạn bè mới thành công được à?”

Cô ấy cười, nhưng Đông Văn Li nhìn thấy khóe mắt của cô ấy ươn ướt, lớp trang điểm không che giấu được nỗi cô đơn, vẻ ngoài kiên cường lại để lộ ra sự yếu đuối không phù hợp với cô ấy, nếu bôi đi lớp trang điểm sẽ rất khó coi. Đông Văn Li muốn chụp ảnh cô ấy, ngày mai lại mang ra trêu chọc cô ấy, nhưng cô không có máy ảnh, người trẻ bọn họ luôn cảm thấy còn quá nhiều thời gian, không thích chụp ảnh, không thích lưu giữ kỷ niệm.

Finger là người duy nhất còn tỉnh táo, anh ta ngồi ngay ngắn, nghiêm túc hỏi: “Cô A Li, tiên sinh cũng sẽ quay về Trung Quốc định cư cùng cô sao?”

Có không?

Đông Văn Li biết, trong số những người ở nơi này, cô không thể đưa ai đi cùng.

Họ đều đã trưởng thành rồi.

Yên Yên từng ôm guitar ngồi trên bục cao, dũng cảm tiến về phía trước, bây giờ lại không dám nói mình muốn trở thành ngôi sao Rock n’ Roll.

Cô quả quyết mình sẽ trở về quê hương, mà vào đêm chếnh choáng say này, cô cũng cảm thấy không nỡ dứt bỏ những con người ở nơi đất khách.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.