Hoa Hồng Tiên Sinh - Mịch Nha Tử

Chương 71: Anh nghĩ anh thật sự yêu em




Thật trùng hợp làm sao, tháng 2 năm 1998, Đông Văn Li nhận được một cuộc gọi quốc tế.

Người bên kia hỏi cô bằng tiếng Trung rất chuẩn mực: “Có phải là cô Đông Văn Li không?”

Cô hoang mang nói phải.

Người bên kia mừng rỡ, nói rốt cuộc cũng tìm ra cô, còn hỏi cô có nhớ bản thảo tiểu thuyết mà cô đã gửi —— “Hoa Hồng Tiên Sinh”?

Chủ biên của nhà xuất bản rất thích bản thảo truyện dài của cô, đúng lúc công ty của họ tổ chức một buổi đọc thử, câu chuyện của cô rất nổi bật, họ đã gửi tiền thù lao và thư mời cho cô, nhưng chưa nhận được phản hồi của cô, người kia hỏi cô có muốn gia nhập nhà xuất bản của họ, trở thành tác giả cho phiên bản đặc biệt, hoàn thành một nửa còn lại của câu chuyện hay không.

Đông Văn Li đoán hẳn là tiền thù lao và thư mời đã được gửi đến Hà Nội, cô đang ở Paris, đương nhiên là đợi mãi cũng không thấy hồi âm, bây giờ lại bất ngờ nhận được cơ hội việc làm.

Cô hỏi thử: “Là ở Sài Gòn hay Hà Nội?”

Người bên kia sững sờ một lát, sau đó cười nói: “Cô Đông, là ở Bắc Kinh.”

Cái gì?

Đông Văn Li không thể tin vào tai của mình, cô hỏi lại: “Cô nói là Bắc Kinh, là Bắc Kinh ở Trung Quốc sao?”

Đầu dây bên kia bật cười: “Không thì trên thế giới này còn Bắc Kinh nào khác hay sao? Cô Đông, ban đầu cô gửi bản thảo cho chi nhánh của chúng tôi ở Việt Nam, nhưng năm nay, trụ sở chính đóng cửa chi nhánh, biên tập viên ở Sài Gòn mang bản thảo về cho chúng tôi, chủ biên của chúng tôi đọc bản thảo, cảm thấy bản thảo này thích hợp để xuất bản trong nước, chủ biên hy vọng cô có thể đến đây làm việc, ngoài việc hoàn thành một nửa còn lại của câu chuyện, trong công ty còn có một số nội dung khác cần cô tham gia, nếu sau này cô muốn theo đuổi con đường biên dịch văn học, nhà xuất bản của chúng tôi vẫn đang tìm kiếm nhân tài, sau này cô cũng có thể chọn những phương hướng phát triển khác.”

“Cô định khi nào về nước?”

Người bên kia nói nhiều như vậy, nhưng tin tức bất ngờ làm cô hơi lúng túng.

“Cô có thể cho tôi thời gian suy nghĩ được không?” Tin tức xuất hiện quá đột ngột, Đông Văn Li nói như vậy.

“Đương nhiên, dù sao đó cũng là quyết định quan trọng, nhưng tôi muốn nói với cô là chúng tôi rất chân thành, tôi đã đọc qua bản thảo của cô, Hoa Hồng Tiểu Thư luôn muốn trở về quê hương, có đúng không?”

Đúng rồi, Hoa Hồng Tiểu luôn muốn trở về quê hương, từ lần đầu tiên cô đau đầu chóng mặt băng qua đại dương cùng Đông Cốc Châu đến nơi này, bước chân lên mảnh đất Sài Gòn ẩm ướt vô thực, cô đã nói với Đông Cốc Châu, sau này cô sẽ mua vé tàu trở về Trung Quốc.

Cô nhớ mây ở quê nhà, mưa ở quê nhà, người dân ở quê nhà, cho dù nhiều năm trôi qua, cô đã thích nghi với cuộc đời phiêu bạt nơi đất khách, thích nghi với việc hoán đổi giữa các ngôn ngữ với nhau, thích nghi để bao dung và tiếp nhận nền văn hóa khác biệt, nhưng mỗi khi nghĩ về đất mẹ, cô vẫn cảm thấy lo sợ bất an.

Cô từng nói, cô sẽ trở về Trung Quốc.

Mặc dù có khi quê nhà cũng trống trải giống như lời cô Ứng đã nói, chuyện này làm cô do dự mỗi khi hạ quyết tâm trở về quê hương, nhưng ai mà nghĩ có sự trùng hợp kỳ lạ như vậy, đúng lúc này, số phận ban cho cô một món quà dở khóc dở cười.

Có lẽ đó là ý trời, vào thời khắc đó, Đông Văn Li đột ngột phát hiện ra, sự sắp đặt của số phận thật ra là để nhắc nhở mối lương duyên giữa cô và tiên sinh phải đi đến hồi kết.

Anh từng nói, đợi ngài Castille khỏi bệnh, anh sẽ đưa cô trở về Trung Quốc. Nhưng ông ngoại của anh, người duy nhất yêu thương anh, đã qua đời, anh cũng bị vây hãm, không cách nào tự cứu lấy bản thân.

Chuyện đấu đá trong nội bộ gia tộc Castille không thể được giải quyết trong một sớm một chiều, cô ở lại đây sẽ trở thành gánh nặng của anh, cô không muốn anh phải gắng gượng vì cô nữa.

Anh nên chấp nhận một cuộc hôn nhân mà đôi bên cùng có lợi, không nên đơn độc một mình chống lại họ. Anh đã ở trong gia tộc này nhiều năm như vậy, nếu không nhận được tình thương từ người thân ruột thịt, anh cũng không nên đánh mất tài sản và thân phận thuộc về anh.

Cô biết nếu cô bảo anh trở về Trung Quốc cùng cô, anh sẽ rời đi không do dự, nhưng cô không đành lòng làm như vậy.

Anh là Louis của gia tộc Castille, là tiên sinh của Phòng Thương mại Sài Gòn, cô không đành lòng nhìn anh vứt bỏ tất cả để trở thành một người bình thường, giống như buổi chiều bình thường đó, họ định làm người bình thường, bước vào rạp phim chật chội và đông đúc để mua vé, cô không đành lòng nhìn anh cầm lấy mấy tờ tiền nhăn nhúm kia, hay là phải tính toán xem họ phải trích ra bao nhiêu tiền tiết kiệm để giải quyết ba bữa một ngày, cô keo kiệt vì sự bất an trong cuộc sống, còn tự trách bản thân vì làm đổ một hộp bắp rang. Anh phải để lại toàn bộ tài sản và địa vị sau lưng để bắt đầu mọi thứ từ hai bàn tay trắng, đó là một điều rất đáng buồn.

Anh nên là thần linh mà cô phải ngước mắt nhìn lên, vĩnh viễn là tiên sinh toàn năng trong đầu cô, luôn trầm lặng và thong thả, bình tĩnh ngồi trên chiếc xe đắt tiền của mình, nâng kính xe lên, rời khỏi cuộc đời của cô.

Đừng trở thành một vị thần linh yếu lòng, đừng có điểm yếu, đừng bị bất cứ thứ gì cản bước.

Nhiều năm trôi qua, vì có anh, cô được sống một cuộc đời rất tốt đẹp, vậy là đủ rồi, cô rất trân trọng thời gian họ ở bên nhau, nhiều năm như vậy, họ chưa từng cãi nhau, chỉ luôn tồn tại sự chu đáo và yêu thương, gặp một người như vậy, yêu một người như vậy là đủ rồi.

Cô tự nhủ như vậy.

*

Đó là một đêm hiếm hoi anh rảnh rỗi.

Ngoài trời vẫn lạnh cóng, mùa đông đã qua, nhưng mưa và tuyết ở Paris không có dấu hiệu dừng lại.

Anh mở cửa bước vào, thấy trong nhà có người, anh hơi bất ngờ, lúc thay giày còn hỏi cô: “Ồ, hôm nay không ra ngoài chơi mạt chược à?”

Trong tưởng tượng của anh, cô sẽ chạy đến, kể với anh những chuyện trong ngày, nhưng giờ phút này cô lại đứng đó, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, anh nắm bàn tay lại, mím môi không vui.

Căn nhà quá yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ.

Anh bước thật nhanh đến, ngồi lên sofa, sau đó kéo cô ngồi lên đùi mình, hỏi từ phía sau: “Sao thế, thua tiền rồi à?”

Cô vừa ngẩng đầu, anh đã nhìn thấy đôi mắt cô ngấn nước.

Chuyện này làm anh hơi bối rối, anh vô thức đưa ngón tay lau đi mấy giọt nước mắt sắp rơi xuống, anh nhìn chằm chằm hốc mắt ửng đỏ của cô, vòng tay qua lưng cô, vỗ vỗ: “Sao thế, mấy giọt nước mắt này giết anh chết mất…”

Cô xoay người, tựa đầu lên vai anh, nén nước mắt vào trong, cô đã nói không được khóc trước mặt anh.

Cô vùi đầu vào áo sơ mi thơm mùi tuyết tùng nhàn nhạt của anh, buồn bã nói: “Tiên sinh, một nhà xuất bản ở Trung Quốc đã mời em làm việc, họ bảo em đến Bắc Kinh.”

“Bắc Kinh?” Anh hơi bất ngờ.

“Dạ.” Cô gật đầu.

“A Li…” Anh định nói gì đó.

“Em định trở về một mình.” Cô chen ngang những lời anh định nói, sợ anh sẽ giữ cô lại hoặc muốn đi cùng, “Anh biết mà, đây là một cơ hội tốt, em luôn muốn trở về Trung Quốc.”

Anh im lặng.

Là sự im lặng dài đằng đẵng.

Im lặng đến mức thời gian như ngưng đọng hoàn toàn.

Nước mắt của cô bị chôn vùi trong sự im lặng.

Tựa như thời gian đã dừng lại cả một thế kỷ, bàn tay anh đang xoa lưng cô, dường như nó bắt đầu hoàn hồn, vỗ vỗ lưng cô.

Giọng nói của anh lấy lại sự bình tĩnh và thong thả trước đó, anh dịu dàng nói: “Đúng là một cơ hội rất tốt, Trung Quốc phát triển càng ngày càng nhanh, nếu A Li trở về, nhất định sẽ có cuộc sống tốt hơn.”

“Dạ.” Cô khổ sở nói. “Em đã tìm hiểu rồi, nhà xuất bản kia có vốn đầu tư của nhà nước, cho nên cũng rất ổn định.”

“Thật sự là tốt hơn hiện tại.” Anh bất lực nghĩ, tốt hơn so với cuộc đời bị vùi dập và tràn ngập nỗi sợ hãi mà anh có thể sắp xếp cho cô.

Anh buông cô ra, vuốt v3 khóe mắt của cô: “Cơ hội tốt như vậy, em phải vui mới đúng, thế này, chúng ta sẽ khui một chai rượu, chai rượu mà em thèm uống nhất, được không?”

“Chai đó đắt quá.” Cô vẫn chưa ngừng khóc.

“Đắt bao nhiêu cũng khui.” Anh mỉm cười nhìn cô, “Sau khi em rời đi, không phải anh chỉ còn tiền hay sao?”

Nói xong, anh đứng lên, đi đến phòng chứa rượu.

Cô nhìn bóng lưng của anh, chỉ biết vào phòng tắm rửa tay, mở vòi nước, mượn tiếng nước chảy để che giấu mọi cảm xúc.

*

Đêm đó, Đông Văn Li uống rất nhiều.

Cô uống đến khi bất tỉnh, không còn sức lực để buồn bã vì quãng thời gian dịu dàng của họ.

Cô dùng cồn để làm tê dại cảm xúc của mình, sau đó ngủ thật sâu.

Đêm đó, dưới ánh đèn đơn độc, anh không ngủ chút nào, chỉ nằm bên cạnh cô, nhìn gương mặt của cô.

Anh sẽ mất cô đột ngột vậy sao, vào thời khắc anh không thể xoay chuyển tình thế, số phận lại chơi đùa với anh.

Anh cũng không biết rốt cuộc là anh yêu cô từ khi nào, nhưng cô luôn gắn liền với những ký ức xưa cũ trong đầu anh, hoặc là khi cô gọi tên anh, hoặc là khi cô xuất hiện bên cửa xe của anh, hoặc là khi cô ngồi bên bờ sông lúc trời sắp đổ cơn mưa nặng hạt…

Anh tưởng anh đã sẵn sàng, chuyện cô trưởng thành và rời đi luôn làm anh cảm thấy bất an, nhưng anh luôn nghĩ vẫn còn rất nhiều thời gian, cô còn trẻ, có lẽ cô vẫn có thể đợi anh.

Thật ra cô không nói, anh cũng biết, những ngày ở Paris, không phải lúc nào cô cũng cảm thấy vui vẻ, cô luôn lo lắng vì cuộc đấu tranh của riêng mình, khổ sở vì cô chỉ có một mình, không thể giúp đỡ anh, thậm chí vì muốn anh gặp ít phiền toái, cô còn giảm bớt tần suất ra ngoài sau khi bị phóng viên và truyền thông chụp ảnh.

Cô từ từ lớn lên, cho đến bây giờ, cô cũng gần giống như xương sườn của anh. Cô tốt như vậy, hoàn hảo đến mức làm người ta đau lòng, anh không khỏi hối hận vì năm đó cô không nhìn thấy con tàu đưa ba cô trở về, anh đã nhẹ nhàng nói “Xin đừng quá đau buồn”, cũng không khỏi tiếc nuối vì không thể dành thời gian bên cạnh cô khi cô còn sống ở trang viên.

Anh có thể cho cô cái gì, nên cho cô cái gì để cô được sống một cuộc đời thuận lời, vô tư, mặc kệ tương lai có thế nào?

Vận mệnh luôn đưa ra những đề bài không có lời giải.

*

Đông Văn Li nhận lời đến Bắc Kinh sau lễ tốt nghiệp vào tháng sáu.

Cô sẽ quay lại Sài Gòn vào tháng tư để hoàn thành khóa luận tốt nghiệp.

Thời gian ở Paris cũng không còn nhiều.

Paris hay có mưa, cô không bước vào tòa nhà văn phòng sành điệu, không đeo túi Chanel trên vai, không cầm một ly cà phê, không cuồng dại ném đi cây dù khi trời đột ngột đổ mưa, cũng không bước vào thế giới điện ảnh và trở thành nữ chính của bất kỳ người nào.

Khi đó, tiên sinh sắp xếp lại công việc để dành thời gian bên cô.

Cô biết hội đồng quản trị đang làm ầm ĩ vì chuyện này, gia tộc Kaserman do Peter đại diện gia tăng quyền lực, ra sức làm lung lay địa vị của Castille trên bản đồ thương mại thế giới.

Những người ủng hộ Louis nhìn thấy Kaserman càng ngày càng phách lối, Louis không chỉ không đấu tranh lại mà còn dồn hết thời gian cho người phụ nữ này.

Nhưng vào giai đoạn mà lẽ ra anh phải bận rộn đối phó với những chuyện này, anh lại mặc kệ những lời khuyên nhủ và chửi rủa, đưa Đông Văn Li đi thật nhiều nơi, tựa như tận hưởng hết những giây phút cuối cùng bên cô.

Những di tích kiến trúc làm thế giới chấn động, những bảo tàng nguy nga làm người ta hoa mắt… Paris dưới ngòi bút của tác giả kia… anh đưa cô đi từng nơi một.

Năm đó, Titanic được ra mắt tại Pháp.

Trong phòng chiếu phim riêng, Đông Văn Li tựa đầu lên vai anh, xem bộ phim tình cảm có một không hai này.

Đó là một chuyện tình tốt đẹp, một con tàu, hai con người vốn dĩ không bao giờ có thể gặp nhau, lại chìm đắm trong sự si mê khó cưỡng.

Nhưng vận mệnh tàn nhẫn, sau khi một linh hồn lưu lạc bắt đầu có nơi nương tựa, họ lại phải biệt ly.

Jack nằm trên miếng ván gỗ trôi nổi, cố gắng nhắc nhở Rose phải giữ tỉnh táo để đợi người đến cứu, anh ta nói giành được vé tàu này là điều may mắn nhất trong cuộc đời, gặp được cô ấy chính là ký ức khó quên nhất trong cuộc đời.

Khi ánh đèn tượng trưng cho sự cứu vớt chiếu xuống, Jack đã bị chôn vùi vĩnh viễn ở Đại Tây Dương, để lại tình yêu nồng đậm và cuồng nhiệt của mình dưới dòng nước lạnh buốt.

Cuối phim có nói, một người có thể yêu rất nhiều người trong đời, khi có được niềm hạnh phúc thật sự thuộc về mình, bạn sẽ hiểu, thật ra nỗi đau mà hai người cùng sẻ chia cũng là một loại của cải, nó cho bạn một bài học, nhắc nhở bạn trân trọng người bên cạnh.

Người bên cạnh nhẹ nhàng cầm khăn, giúp cô lau đi những giọt nước mắt tuôn rơi không ngừng, cô ngẩng đầu trong bóng tối, thấy rõ đôi mắt của anh cũng ươn ướt.

Nỗi đau trong lòng nói với cô, cô sẽ không thể yêu ai suốt cả đời này.

Cô đang tựa đầu lên vai anh, anh đưa tay vỗ vỗ đầu cô, lại tự trách mình, nói lẽ ra anh nên chọn một bộ phim hài kịch, ly biệt vốn đã đau buồn, anh còn làm cô khóc thêm lần nữa.

Anh hôn lên những giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt của cô, vị mặn đắng bao phủ trái tim anh.

Cuối cùng cô lắc đầu, nói không sao, chỉ là một câu chuyện thôi mà.

Một câu chuyện hay chính là như vậy, lúc xem qua sẽ phải rơi nước mắt.

Anh mỉm cười dịu dàng, cầu chúc cô sau này có thể viết nên những câu chuyện hay, như vậy thì, bất kể cô có ở nơi nào, anh cũng có thể nhìn thấy cuộc đời của cô.

Cô cũng cười, nói, Dịch Thính Sanh, anh biết không, có đôi khi anh thật lãng mạn.

Anh nói cảm ơn, sau đó nắm tay cô.

Bài ca cuối cùng vang lên chính là “The End Of The World”.

“Don’t they know it’s the end of the world?”

“It ended when you said goodbye.”’

Cô nhìn bàn tay anh đang nắm lấy bàn tay cô, ánh mắt anh dịu dàng, cô khổ sở nghĩ ————

Sau khi cô rời đi, không còn ai trên thế giới này biết anh đến từ đâu, cũng không biết tên tiếng Trung của anh.

Không còn ai gọi anh là “Dịch Thính Sanh” như vậy nữa.

——————–

“The End Of The World” của Skeeter Davis:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.