Thượng Quan Mặc sửng sốt, thần sắc của hắn trở nên cổ quái.
Hắn nhíu mi nói: “Nàng là Hoàng hậu của trẫm, trẫm cứu nàng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, vì sao phải nói cám ơn?”
Tâm Tô Tiểu Tiểu run lên.
Nàng tựa hồ chưa bao giờ phát giác qua lời nói của Thượng Quan Mặc có thể êm tai như vậy.
Thiên kinh địa nghĩa …
Bốn chữ này ở đáy lòng Tô Tiểu Tiểu tạo nên một trận gợn sóng.
Qua hồi lâu, nàng mới mỉm cười nói: “Ân.”
Thiên kinh địa nghĩa.
Có lẽ, dùng thân phận Đoan Mộc Lang Hoàn này cùng Thượng Quan Mặc qua cả đời, cũng không phải là chuyện rất khó chịu.
Bỗng nhiên, Tô Tiểu Tiểu nhớ tới Tô Thiển Thiển.
Sắc mặt nàng biến trắng.
Nàng cuống quít hỏi: “Thiển Thiển đâu?”
Thần sắc của Thượng Quan Mặc trở nên ảm đạm.
“Tô mỹ nhân không kịp cứu ra, đã chết rồi. Nhưng là đã tìm được thi thể của nàng, bất quá đã hoàn toàn cháy sạch, căn bản nhìn không ra bộ dáng, nhưng là trên người có tín vật Tô mỹ nhân thường mang. Trẫm đã muốn sắp xếp xong xuôi tang sự của Tô mỹ nhân, Lang Hoàn chớ quá mức thương tâm. Thái y nói, sau khi nàng tỉnh lại, cần cố gắng giữ tâm trạng vui vẻ.”
Tô Tiểu Tiểu mặc dù là hôn mê vài ngày, nhưng tốt xấu cũng biết Tô Thiển Thiển là do nàng sắp xếp xuất cung, vừa nghĩ như thế, trong lòng mới hơi chút thả lỏng một ít.
Hắn tựa hồ có chứa xin lỗi nhìn Tô Tiểu Tiểu, sau đó nói: “Hai người bọn họ hầu hạ chủ tử không chu toàn, trẫm đã muốn phạt hai người ở trong hoán y cục làm việc.”
Tô Tiểu Tiểu vừa nghe, cũng không có ý định cùng Thượng Quan Mặc cầu tình.
Dù sao Tố Vân cùng Ế Vân cũng là người mà Đoan Mộc Gia dùng để giám thị nàng cùng Thượng Quan Mặc, hơn nữa Đoan Mộc Gia có dã tâm như vậy.
Tố Vân cùng Ế Vân không ở bên cạnh nàng cũng là chuyện tốt.