Dứt lời, hắn lập tức nhặt lên xiêm y, mặc vào cho nàng.
Tô nho nhỏ sửng sốt.
“A, chàng làm gì thế?”
Thượng Quan thanh tiếp tục nghiến răng nghiến lợi, “Hồi phủ.”
Tô Tiểu Tiểu không biết vô tình hay cố ý mà quét mắt qua bộ vị đang hiên ngang lẫm liệt mà dựng lên kia…
“Chàng xác định cứ như vậy mà trở về?”
Thượng Quan Thanh cắn nhẹ vành tai Tô Tiểu Tiểu.
“Trở về tiếp tục giải quyết.”
Tô Tiểu Tiểu lại là sửng sốt, sau đó trong mắt đột nhiên phát ra thần sắc mừng rỡ.
“Làm thực?”
Thượng Quan Thanh lúc này đã muốn thay Tô Tiểu Tiểu mặc xiêm y, tốc độ thập phần nhanh.
Kỳ thật, đây cũng là rèn luyện mà ra.
Bởi vì sau khi Tô Tiểu Tiểu rời khỏi hoàng cung, liền ngủ cùng với Thượng Quan Thanh, mỗi sáng sớm tỉnh lại, Tô Tiểu Tiểu sẽ khoác lại áo cho Thượng Quan Thanh, mà Thượng Quan Thanh cũng sẽ mặc lại xiêm y cho nàng.
Hai người có thể nói ngọt ngào mật mật.
Vì thế, Thượng Quan Thanh đối với cấu tạo đồ lót của Tô Tiểu Tiểu cũng đã sớm quen thuộc.
Thượng Quan thanh lại hôn Tô Tiểu Tiểu một cái.
“Làm thực, so với trân châu còn thực hơn!”
Tô Tiểu Tiểu vẫn còn đang trong giai đoạn kinh hỉ.
“Không lưu đến đêm động phòng hoa chúc sao?”
Thượng Quan Thanh như đinh đóng cột nói: “Lưu.”
Tô Tiểu Tiểu lại sửng sốt.
Thượng Quan Thanh nói tiếp: “Chúng ta trở về lập tức thành thân!”