Một nữ nhân mặc xiêm y màu xám trong tay cầm cái xẻng thản nhiên tiến đến, trong mắt đều là ý cười.
Cho dù xiêm y có chút tro bụi, nhưng là không che nổi của nàng tao nhã.
Ánh mắt của nữ nhân rơi vào trên tay đang nắm lấy của Tô Tiểu Tiểu cùng Thượng Quan Thanh, vẻn vẹn chỉ là nhẹ nhàng thoáng nhìn, rồi sau đó liền thu hồi ánh mắt.
Nàng nhìn Thượng Quan Thanh cười nói: “Ôi, không nghĩ tới người như ngươi thế nhưng cũng sẽ thành thân … Hơn nữa đối phương còn là một nữ nhân.”
Tô Tiểu Tiểu vừa nghe, lập tức nghe ra một chút ý tứ.
Nữ nhân trước mắt nhất định nhận thức Thanh.
Nàng không khỏi mở miệng nói: “Chẳng lẽ phải là một nam nhân sao?”
Thượng Quan Thanh vừa nghe, cười khổ nói: “Tiểu Tiểu, nàng cũng đừng lấy ta để trêu ghẹo.”
Nữ nhân mặc xiêm y màu xám cười dài nói: “Nguyên lai Thượng Quan phu nhân kêu Tiểu Tiểu nha.”
Tô Tiểu Tiểu gật gật đầu, vươn tay: “Xin chào, ta gọi là Tô Tiểu Tiểu.”
Nữ nhân sửng sốt.
Thượng Quan Thanh giải thích nói: “Đây là tập tục ở quê nhà Tiểu Tiểu …”
Tô Tiểu Tiểu lại gật đầu.
“Đúng vậy.”
Nữ nhân cũng đưa tay ra, cùng Tô Tiểu Tiểu bắt tay, thần sắc không một chút câu nệ.
“Xin chào nha, ta gọi là Mộ Dung Thi Nhã. Bất quá đây là tên cũ, ngươi gọi ta một tiếng Thập Nương đi. Tất cả mọi người đều gọi ta Thập Nương.”
Thượng Quan Thanh lúc này cũng ở một bên giới thiệu.
“Tiểu Tiểu là thê tử của ta, Thập Nương là người quen trước kia của ta.”