Lời nói của Tô Tiểu Tiểu chôn vùi trong nụ hôn của hai người.
Tuy rằng, Tô Tiểu Tiểu muốn nói rằng, chúng ta đây vào phòng đi thôi …
Nhưng là rất rõ ràng, Thanh so với nàng còn muốn cấp bách hơn.
Hai người hôn hít lấy nhau, nhất thời, Tô Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy độ ấm nháy mắt lên cao.
Ngẫu nhiên người hầu đi qua không cẩn thận chứng kiến này cảnh tượng đều hoảng hồn.
Nhưng ngay sau đó lại cuống quít nghiêng ngả lảo đảo rời đi.
Tô Tiểu Tiểu ngô ngô ra tiếng, cuối cùng thẳng đến hai người thở hồng hộc thì Tô Tiểu Tiểu mới tức giận nói: “Nơi này thật nhiều người.”
Thượng Quan Thanh vẻ mặt vân đạm phong khinh.
“Có sao?” (vịt: nghe câu này ta chết đứng luôn. Bộ kiss nhau say mê đến mức người đi qua anh cũng không biết sao???)
Tô Tiểu Tiểu như đinh đóng cột!
“Có. Vừa mới thật nhiều người đi qua, đều bị chúng ta dọa đi rồi.”
Thượng Quan Thanh lại cúi đầu hôn xuống môi của nàng: “Không có việc gì, không có người dám nói xấu. Mới vừa rồi Tiểu Tiểu nàng không chuyên tâm, ta muốn trừng phạt nàng.”
Tô Tiểu Tiểu nghe được hai chữ “Trừng phạt”, nhất thời vô cùng hứng thú.
“Chàng muốn trừng phạt ta như thế nào?”
Thượng Quan Thanh bỗng nhiên dùng sức một cái, đem Tô Tiểu Tiểu ôm ngang.
Tô Tiểu Tiểu kinh hô một cái, tay vội vàng ôm chặt cổ Thượng Quan Thanh.
Nàng mạnh mẽ cắn vào vành tai Thượng Quan Thanh, nàng nói: “Chúng ta là phải về phòng sao?”